Lục Tiêu Họa khẽ cử động chân, trên người cô còn có một áo gió, hẳn là của Sở Luật, giống bộ cô mặc trên người, hơn nữa cũng cùng nhãn hiệu.
“Mấy vật dụng của tôi có liên quan tới anh à?” Cô chỉ là thử hỏi.
“Chỉ người trong ngành mới có thể mua, cô nói xem?” Sở Luật không nói thẳng với cô, còn cô muốn có đáp án cứ tự mình đoán đi.
Lục Tiêu Họa kỳ thật không cần đoán, cô đã rõ ràng, mấy thứ này là do anh chuẩn bị.
“Thử chân xem thế nào?” Sở Luật đi tới vươn tay cho cô. “Đứng lên đi thử vài bước, nếu xương không bị sao thì tốt.”
Lục Tiêu Họa hiểu, cho nên cho dù đau cô cũng muốn thử đứng lên.
Cô nắm chặt tay Sở Luât, tay anh rất khô ráo khiến nỗi sợ trong lòng cô bắt đầu dần dần vơi bớt.
“Cẩn thận.” Sở Luật nói, cũng đỡ lấy bả vai cô, đưa người cô hướng về phía trước.
Lục Tiêu Họa gian nan đứng lên, làn da bị kéo căng gây đau đớn. Cô thử nhấc chân bị thương bước tới, là da thịt đau chứ không phải xương, tuy rằng cô không nhớ xương đau như thế nào nhưng có trong ký ức có mang máng cảm giác đau đớn, cho nên cô biết xương mình không bị sao.
“Còn tốt.” Cô nhẹ nhàng thở ra. “Xương tôi không bị sao, chỉ bị ngoại thương.”
“Vậy là tốt rồi.” Sở Luật lại đỡ cô ngồi xuống, sau đó đem áo mình choàng lên đùi cô, rồi lấy ra một ly nước đưa cô: “Uống đi.”
Lục Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238618/chuong-1215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.