Lục Tiêu Họa rất thích con mèo này. “Sau này để cho tôi nuôi được không?” Cô hỏi Sở Luật, đôi mắt cuối cùng cũng bộc lộ thần thái, cô rất thích con mèo ngốc này, dễ nuôi mà, chỉ cho ăn no là được, không kêu nhiều càng không làm phiền ai.
“Được.” Sở Luật đứng lên, đẩy cô vào hướng toilet: “Đi rửa tay cho sạch đã, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm, ở nhà bảo mẫu đã làm sủi cảo em thích ăn đấy, hôm nay em có thể ăn một ít thịt được rồi. Nhưng không được ăn nhiều, ba cái.”
“Bốn cái.” Lục Tiêu Họa tự nhiên thấy ba cái ít quá, nhất định cô phải cò kè thêm bớt với Sở Luật một chút mới được.
“Ba cái.” Sở Luật kiên trì, người phụ nữ này dạ dày không khỏe, để cô ăn chút thịt đã chiều chuộng cô, thế mà tốt thật, chiều cô một tấc cô lại muốn tiến một thước thế này.
“Bốn cái.” Lục Tiêu Họa bẻ ngón tay: “Không ăn bốn cái, vậy ăn năm cái, ba cái không ăn.”
Cô đang uy hiếp đấy à? Nhưng, Sở tổng từ xưa đến giờ chẳng sợ ai uy hiếp, người có thể uy hiếp vừa mới xuất hiện, đúng thế xuất hiện rồi, cuối cùng thì Lục Tiêu Họa vẫn được ăn bốn cái sủi cảo nhân thịt, cái khác thì cô không nói cho Sở Luật biết.
Trong phòng bệnh có thêm con mèo, quả thật đã làm cho ngày của Lục Tiêu Họa trở nên phong phú hơn một chút, mỗi ngày ngoài đọc sách cô cho thể chơi với con mèo, kiểu gì cũng không tịch mịch.
Chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238577/chuong-1233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.