“Là tự tôi muốn quên sao?” Lục Tiêu Họa nhẹ nhàng hỏi. “Tôi có cảm giác không phải, cho dù là ký ức nào tôi cũng nguyện ý quên nhưng tuyệt đối sẽ không quên con gái mình, nếu ký ức về con gái là thống khổ thì tôi tình nguyện thống khổ, cũng không muốn quên.”
Adward vẫn cười nhợt nhạt nhìn Lục Tiêu Họa, rồi sau đó ông lại trừ ra một hơi.
“Có lẽ bọn họ áp đặt lên người cô, nhưng không thể không nói, thôi miên cô cũng chính là cứu mạng cô, mặc kệ có phải là ý của cô hay không thì cô vẫn tồn tại, vì sao lại phải nhớ lại?”
“Dường như ông biết rất nhiều?” Lục Tiêu Họa không trả lời câu hỏi của Adward, cô chỉ cảm giác người này biết rất nhiều chuyện.
Adward cười một tiếng, cảm giác dễ gần hơn rất nhiều, loại cảm giác khiến người ta không thể không thích lại gần, loại cảm giác giống như bạn bè, giống như cha mẹ, cũng giống như huynh đệ.
“Sao tôi lại có thể không biết?” Ông cười có thể khiến người khác cảm mến ngay lập tức. “Bởi vì lúc trước chính tôi thôi miên cho cô, cho nên mọi chuyện của cô tôi đều biết. Chỉ là lúc ấy tình trạng của cô rất không tốt, cô không còn ý chí muốn sống, cho nên bất đắc dĩ tôi mới thôi miên cô để cô quên đi mọi chuyện, kỳ thật cũng là cứu mạng của cô. Cô nghĩ kĩ chưa?”
“Muốn cởi bỏ hay vẫn là NO?”
Lục Tiêu Họa sửng sốt một chút, mà cô lại có chút không tin, Edward trước mắt này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238574/chuong-1235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.