Sau khi Hạ Nhược Tâm về Lục gia liền bắt đầu chuẩn bị dưỡng thân thể của mình, muốn mau chóng có thể đi lại, có thể nhìn thấy con gái. Có lẽ thật sự bởi vì có chờ mong cho nên tâm tình của cô còn xem như tốt, buổi tối cũng không bị mất ngủ, mà vết thương ở chân cũng nhanh lành, mới đầu còn phải bám vào tường đi, nửa tháng sau rốt cuộc cô đã khôi phục hoàn mỹ, cũng không cần phải ngồi xe lăn.
Điều này có ý nghĩa cô có thể gặp con gái.
Cô lấy điện thoại của mình, đã nửa tháng đây là lần đầu tiên cô gọi cho Sở Luật. Bấm dãy số xong cô phân vân rất lâu, cuối cùng mới bấm nút gọi đi, trong lòng tay cô đã ra đầy mồ hôi.
Điện thoại rất mau có người nghe.
“Làm sao vậy?” Từ đầu bên kia truyền đến giọng đàn ông vẫn luôn trầm ổn, tuy rằng có lạnh nhạt nhưng ngoài ý muốn lại rất dễ dàng có thể trấn an người khác.
“Sở Luật, là tôi.”
“Tôi biết là em.” Sở Luật buông bút trong tay ra, anh một tay cầm điện thoại đứng lên đi tới sát cửa sổ. Lúc này không ai biết miệng anh khẽ mỉm cười.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt điện thoại trong tay.
“Sở Luật, tôi đã khỏi rồi.”
“Ừ.” Sở Luật khẽ nói. “Em muốn nói gì?”
Hạ Nhược Tâm vẫn luôn biết người đàn ông này rất ác liệt, nếu trước kia, cô chỉ là Lục Tiêu Họa có lẽ đã thật sự bị anh lừa, nhưng hiện tại cô liền biết người đàn ông này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238567/chuong-1240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.