Hạ Nhược Tâm cầm cái bát nhỏ của con gái, múc vào một chút cháo, lại thả đặt thêm vào một cái muỗng nhỏ, sau đó đặt trước mặt con gái.
"Cảm ơn mẹ.” Tiểu Vũ Điểm cầm lấy cái muỗng, tự mình ăn cháo, không cần người lớn đút ăn, cũng sẽ không làm rơi ra bàn. Hạ Nhược Tâm vươn tay nhẹ nhàng xoa một chút lên mái tóc mềm mại của con gái, môi đỏ hơi kéo lên đường cong, giống như lúc trước.
Nếu như có người nhìn thấy.
Lúc này chuông điện thoại di động vang lên, cô cầm lên xem xét, là người đã lâu rồi không gọi tới, cũng là người rất lâu rồi chưa tới đây.
Cô đứng lên, đi sang phía bên kia, thuận tay tiếp điện thoại.
"Tiểu Hoa, thật đúng là em rồi, em có khỏe không?"
Thanh âm của đàn ông mang theo vội vàng, cũng mang theo phức tạp. Vội vàng này, Hạ Nhược Tâm hiểu, phức tạp này, cô cũng hiểu.
"Là em.” Cô nói không nên lời chính mình bây giờ đang có tâm trạng như thế nào, chỉ là cảm giác rất bình tĩnh, không oán niệm, cũng không hận, mặc kệ là đối với Cao Dật, hay là Bạch Lạc Âm.
Quanh đi quẩn lại, thì ra trong lúc này, không chỉ có cô về lại như trước đây, thì ra bọn họ cũng như thế.
"Em rất khỏe.” Cô hơi mấp máy môi đỏ một chút, trong lời nói còn mang theo tiếng thở dài.
"Tiểu Hoa, em ở đâu?" Cao Dật vội vàng hỏi, bên kia cũng xuất hiện tiếng loảng xoảng, dường như có đồ vật gì đó rơi trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238561/chuong-1243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.