“Ba phải đi làm việc, chúng ta không thể quấy rầy ba.” Hạ Nhược Tâm nghe con gái mà nói, trong lòng luôn luôn có một loại cảm giác quái lạ, cái cảm giác này khiến cô bất lực, không thể rũ bỏ…
Tiểu Vũ Điểm vừa nghe lời này, hiểu rõ, bé chọc chọc vào đầu mình: “Vậy, mẹ, đợi cha không còn bận làm việc, ba người chúng ta cùng nhau ngủ có được hay không?”
“Được.” Hạ Nhược Tâm đáp ứng con gái, thực ra cô cũng chỉ thuận miệng mà nói, thực sự không nghĩ sẽ lại cùng Sở Luật phát sinh chuyện gì.
Cô muốn, thời gian có thể dừng lại ở đây có phải thật tốt không.
Nếu con gái không lớn lên co sphari tốt bao nhiêu.
Chỉ là, thời gian đi qua, con gái của cô còn đang lớn lên, mà chuyện tình của cô, cũng không có hoàn toàn kết thúc.
Cô đem Tiểu Vũ Điểm sửa sang lại cho ngay ngắn rồi giao lại cho Tần Tuyết Quyên trông nom một hồi, bởi vì có người hẹn cô.
Khi cô đi đến, người kia đã đến rồi.
Vệ Lan, mẹ Cao Dật, cũng từng có lúc cô cực kỳ thích dì Vệ, nhưng mà, chắc là bà không có nhận ra cô. Cô nhẹ nhàng xoa xoa mặt mình, khuôn mặt này sợ là ngoài Sở Luật, cái người biến thái nhất mắt có thể nhận ra được, không có người thứ hai có thể nhận ra, đến Thẩm Ý Quân hiện tại còn không có nhận ra, vẫn đối với Dương Nhược Lâm hào phóng cho tình thương của mẹ.
Thẩm Ý Quân không thể, Vệ Lan, càng không thể.
Cô ngồi xuống, người phục vụ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238555/chuong-1246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.