“Rõ ràng là có thể dựa vào mặt để kiếm ăn, sao lại cứ cố dựa vào tài năng mình không có, bán sắc vẫn thực tế hơn nhiều.”
Cơ thể của Tôn Trung run rẩy, hiện trên mặt toàn là nhục nhã với bối rối.
Ngô Sa phát ra một tiếng cười hì hì.
“Tiểu Hoa, em học hư rồi đó.”
“Vậy sao?” Hạ Nhược Tâm cảm thấy mình vẫn là một người tốt, ít nhất là cô không làm to chuyện này ra, nhưng mà về sau chắc tên Tôn Trung này chỉ còn cách dựa vào nhan sắc của mình mới có thể kiếm sống được.
Ngô Sa sờ lên bụng một cách mãn nguyện, ngồi đến nỗi không muốn đi rồi, nhưng mà Edward bên cạnh thì lại vô cùng căng thẳng, cho dù Ngô Sa chỉ động đậyy một chút mắt của ông cũng phải trợn theo.
Ánh mắt của Hạ Nhược Tâm dừng lại ở bụng của Ngô Sa: "So với lúc đầu gặp thì đã to hơn nhiều rồi."
"Đúng vậy, gần đây bé lớn rất nhanh, bác sĩ nói nó rất khỏe, tất nhiên cũng có chút nghịch ngợm, có lúc, chị cũng cảm thấy là nó đang trở mình." Ngô Sa đúng là có tử vạn sự đủ, căn bản nhìn không ra, không lâu về trước cô vẫn còn là một nữ tử hán trời không sợ, đất không sợ, cả người đàn ông bình thường cũng không sánh bằng cô.
Nhưng bây giờ cô lại là một người mẹ, một người mẹ trong lòng chỉ có đứa con, mà không hề có bản thân mình.
"Cốc cốc..." tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào, cũng không biết là ai đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238496/chuong-1282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.