Chương trước
Chương sau
Sở Luật từ bên trong đi ra, hiển nhiên là có Đại tiểu thư kiêu ngạo nhà họ Sở đi theo, cô bé nâng cằm lên, vẻ mặt đầy ngạo khí.

Tài xế đã chờ cô bé ở bên ngoài.

Sở Tương đi tới, tự nhiên ngồi vào trong xe.

Sau khi xe đã lái đi, Hạ Dĩ Hiên mới đi ra.

Lại không có tìm được cơ hội, chẳng qua, cô ta không vội, cô ta có rất nhiều cơ hội.

Cô ta mỉm cười ác độc, lần nữa dùng khăn quàng cổ vây quanh mặt của chính mình.

Lại đợi thêm mấy ngày, cuối cùng cũng coi như cô ta đợi đúng cơ hội, tài xế lái xe nhà họ Sở xảy ra vấn đề, hiện nay đang sửa chữa, còn Sở Tương thì vẫn ngồi trong trường học chờ đợi.

Nhưng mà Sở Tương vốn không phải một đứa bé ngồi yên, cô bé chờ một hồi đã không còn kiên nhẫn, tự mình đeo túi sách đi về nhà, vừa lỡ miệng vừa mắng người.

Cô bé cũng không biết, lúc này có một người phụ nữ đi sau lưng mình, người phụ nữ này dùng khăn quàng cổ che kín cả gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.

Cho đến khi đi đến chỗ vắng người, người phụ nữ kia bước trước vài bước, sau đó lập tức dùng một tay che miệng Sở Tương lại, cưỡng chế ôm Sở Tương đi.

Thỉnh thoảng Tống Uyển vẫn nhìn thời gian, bây giờ đã là mấy giờ, thế nào mà Hương Hương vẫn không trở lại? Bà lại gọi điện thoại cho tài xế, nhưng tài xế nói xe bị hỏng, lúc anh ta sửa xe, vốn là để Sở Tương chờ trong trường học.

Nhưng chờ sau khi anh ta sửa xe xong, lúc trở lại đón Sở Tương, lại không thấy bóng dáng Sở Tương đâu cả.

Tống Uyển vội vã đi vào bên trong trường học tìm Sở Tương nhưng cơ hồ những nơi bà có thể tìm vẫn không tìm được Sở Tương, bà quýnh lên, vội vã muốn gọi điện thoại cho Sở Luật, để Sở Luật hỗ trợ tìm. Hiện tại cũng không lo được có phải là Sở Luật không thích chuyện của Sở Tương hay không, chỉ là đến cùng bà vẫn không có kêu gào, kết quả điện thoại di động của bà lại vang lên, hơn nữa còn là một chuỗi số rất xa lạ.

Bà đang do dự, nên nhận hay là không nhận.

Theo bản năng, thậm chí là bà không thích tiếp cuộc điện thoại này, ngón tay bà hơn run lên, ngón tay đã rơi vào nút nhận cuộc gọi.

Bà đặt điện thoại di động ở bên tai...

"A lô, ngươi là ai?"

"Ha ha..." Bên kia truyền đến tiếng cười, làm cho thân thể Tống Uyển không khỏi sững sờ, thanh âm này, đúng, thanh âm này xem như là hóa thành tro, bà cũng nghe ra.

"Hạ Dĩ Hiên, là cô, Hạ Dĩ Hiên."

"Dì vẫn còn nhớ tôi à, tôi thật sự rất giật mình đấy."

"Tôi không muốn nghe thấy giọng của cô." Hiện tại Tống Uyển vừa nghe đến giọng của Hạ Dĩ Hiên đã cảm thấy buồn nôn, người phụ nữ buồn nôn này, đúng là tính toán với bà thật tốt. Khi bà vừa muốn cúp điện thoại, trong tai giống như nghe được giọng nói của Sở Tương.

"Hương Hương?" Sắc mặt Tống Uyển vẫn là như thế.

"Hạ Dĩ Hiên, cô bắt Hương Hương?"

"Ha ha..." Hạ Dĩ Hiên cười khanh khách, hàm răng cũng muốn cắn vào nhau, cảm giác này như là xương bị ma sát, không khỏi làm cho người ta cảm giác da đầu mình đang tê dại.

"Dì à, dì lại nói đùa rồi, chuyện này làm sao tôi có thể bắt được, tôi chỉ là muốn xin phép đưa cháu gái dì đến chơi với tôi một hồi mà thôi."

"Hương Hương, Hương Hương, có phải cháu ở đó không?" Tống Uyển lớn tiếng gọi với vào điện thoại: "Hương Hương, cháu nói cho bà nội biết, cháu có khỏe không?"

Hạ Dĩ Hiên đưa điện thoại di động đặt ở trước Sở Tương, Sở Tương mở to mắt nhìn điện thoại di động, gương mặt vừa trắng lại vừa xanh.

"Bà nội, bà nội, mau cứu cháu..." Cô bé bị dọa sợ, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống. Hạ Dĩ Hiên nhếch miệng một cái, nhận nuôi chính là nhận nuôi, có thể như thế nào, có làm ra vẻ cũng không làm ra được sự cao quý.

"Hạ Dĩ Hiên, đến cùng thì cô muốn làm cái gì?" Hiển nhiên Tống Uyển đã nghe được giọng của Sở Tương.

"Tôi không muốn làm cái gì cả?" Hạ Dĩ Hiên lại cầm lấy một ổ bánh bao, nhét vào trong miệng Sở Tương, tránh cho Sở Tương phát ra âm thanh, làm ồn đến cô ta. Hiện tại cô ta rất ghét trẻ con, cô ta sợ mình thật sự không nhịn được mà trực tiếp giết chết Sở Tương.

"Cô muốn đòi tiền hay muốn cái gì?" Bấy giờ, Tống Uyển đang sợ hãi đến âm thanh cũng run run, Sở Tương vốn là một tay bà nuôi dạy tới lớn, vì đứa bé này không biết bà đã phải trả giá bao nhiêu. Nếu như Sở Tương thật sự có chuyện, bà không biết những ngày kế tiếp mình phải sống thế nào?

"Tiền?" Hạ Dĩ Hiên cười nhạo: "Tiền, tôi có, dì Tống, tôi không cần tiền." Cô ta nhếch đôi môi đỏ lên, vẽ ra một vệt ý cười âm hiểm: "Dì, dì yên tâm, tôi sẽ không làm gì với cháu gái của dì, tôi muốn dì dùng một đứa trẻ khác đổi lấy đứa trẻ này, đương nhiên, dì yên tâm, tôi sẽ không làm thương tổn hai đứa bé."

"Còn nữa, không được báo cảnh sát, hiện tại ngược lại tôi chẳng có gì cả, tôi không ngại chôn cùng với Sở Tương, chỉ cần dì Tống cam lòng mệnh của Sở Tương, chỉ cần dì dám báo cảnh sát, tôi dám lôi kéo cháu gái của dì theo chôn cùng."

Mặt Tống Uyển biến sắc.

"Cô muốn làm gì Tiểu Vũ Điểm?"

"Không phải dì Tống biết rõ sao, sao lại còn hỏi? Đương nhiên là muốn cho cha mẹ con bé tới đây, nếu không, dì cho rằng tôi muốn đứa trẻ kia làm cái gì?"

"Không được." Tống Uyển khéo léo từ chối.

Bà không thể để cho cháu gái xảy ra chuyện, nhưng mà cũng không thể bồi mạng của con trai.

"Dì yên tâm." Hạ Dĩ Hiên biết Tống Uyển đang nghĩ gì: "Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn hỏi rõ ràng một chuyện, lại nói, dì Tống, dì không nên ở chỗ này cò kè mặc cả với tôi."

"Nếu như ngày mai tôi không thấy được đứa trẻ kia, như vậy, trước tiên dì phải nhặt xác Hương Hương rồi, nhớ, dì à, không nên để cho bất luận người nào biết, bao gồm cả Sở Luật."

Hạ Dĩ Hiên cúp điện thoại, sau đó cúi đầu, đưa tay ra, dùng sức bấm một cái lên mặt Sở Tương, cô ra ghét nhất chính là trẻ con, đặc biệt là nhà họ Sở các người.

Đương nhiên cô ta không một chút lo lắng nào về chuyện Tống Uyển không nghe lời của mình.

Cô ta hiểu rất rõ Tống Uyển, vì Sở Tương, bà ta nhất định sẽ thỏa hiệp. Còn bọn họ, cô ta sẽ chờ.

Xem như là chỉ có một mình cô ta, cô ta cũng sẽ báo thù vì mình, đột nhiên cô ta cười lên the thé, mà cô ta cũng đang khóc, Sở Tương sợ hãi không ngừng khóc lớn.

Mà lúc này, suýt chút nữa thì Tống Uyển làm rơi điện thoại di động trong tay.

Báo cảnh sát, đúng, báo cảnh sát, điều đầu tiên bà nghĩ đến chính là báo cảnh sát, nhưng nghĩ tới Hạ Dĩ Hiên là một người điên, bà sợ hãi, Hạ Dĩ Hiên thật sự muốn làm gì Sở Tương đây?

Cho nên bà không dám báo cảnh sát, nhưng mà cũng không dám báo cho người khác.

Ngày mai, đúng, là ngày mai...

Sở Tương đâu? Sở Giang vừa thấy Tống Uyển trở về, tìm sau lưng bà cả nửa ngày vẫn không thấy Sở Tương: "Bà không có tìm được con bé sao?" Ông cau mày, nói: "Sẽ không phải thật sự là bị lạc chứ, đi lạc phải báo cảnh sát."

Tống Uyển vừa nghe tới tên Sở Tương, vội vã trả lời: "Không có chuyện gì, Hương Hương đến nhà bạn học, ngày hôm nay sinh nhật bạn học, có thể sẽ không trở về!" Bà tùy tiện tìm một cái cớ, làm yên lòng Sở Giang.

"Là như vậy à!" Sở Giang cũng không có hoài nghi gì, tiếp tục lật báo chí lúc nãy lấy tới, cứ thế mà không chú ý tới lúc này Tống Uyển đang thất thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.