Ông nghĩ, chắc là phải đi kiểm tra lại mới được, về sau những chuyện như thế này không được tái diễn nữa, ở dưới mí mắt của họ mà Tiểu Vũ Điểm cũng có thể bị Hạ Dĩ Hiên bắt đi, rốt cuộc là vì họ quá kém, hay là do cô ta quá thần thông quảng đại.
"Cái này cháu không biết." Lục Cẩm Vinh cũng nghĩ không thông, anh cũng thấy khó hiểu như Sở Giang, nhưng mà hiện tại chuyện cần quan tâm không phải những cái này, đợi đến khi Sở Luật tỉnh lại, họ mới có thể biết được, còn không thì anh sẽ cho người đi điều tra.
Lúc hai người họ còn đang không biết giải thích chuyện này như thế nào, Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên: "Ông nội, Tiểu Vũ Điểm biết." Giọng bé tuy còn hơi yếu, nhưng giọng lại rất rõ.
Giản Thanh Doanh vuốt ve mặt bé: "Bảo bối, cháu biết chuyện gì sao?”
Vẻ mặt Tiểu Vũ Điểm rất nghiêm túc, lời nói cũng thât, đừng cho là con bé nhỏ mà không biết gì.
"Dì xấu dắt chị đi, rồi bà nội tới trường mẫu giáo đón con đi, bà nội dùng con đổi lấy chị, dì xấu bế con đi, không cho con ăn, còn cấu con nữa." Bé vừa nói vừa chỉ vào mặt mình.
Bây giờ những vết đó con chưa hết, còn đau lắm.
"Sau đó, dì xấu đem Tiểu Vũ Điểm trói lại nhưng Tiểu Vũ Điểm chui được ra, rồi ba mẹ tới, sau đó..." Con bé cúi mặt. "Dì xấu kia dùng dao đâm ba, nên con lấy dao đâm dì ấy...”
Giản Thanh Doanh lập tức lấy bụm che miệng bé lại.
"Các người nói chuyện, tôi đem Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238446/chuong-1310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.