Dương Nhược Lâm cảm thấy rất lạ: “Mẹ muốn đi đâu vậy?” Cô vội vàng hỏi, đây là muốn đi đâu, sao lại không mang cô theo?
“Về quê.” Thẩm Ý Quân nhàn nhạt nói, sau đó xoay người, nói với Hạ Minh Chính. “Ông đi với tôi hay ở lại đây?”
Hạ Minh Chính đáp lại: “Tôi cùng bà về.” Không về còn ở lại đây làm gì, còn Hạ Dĩ Hiên ông cũng coi như không có đứa con này, những chuyện nên làm ông cũng đã làm, không nên làm cũng đã làm, cho dù ông tìm được người thì đã sao, ông già rồi, không có năng lực nữa, nhưng những chuyện này sẽ còn đeo trên người ông dài, bởi vì cả đời này ông sẽ không có khả năng quên được điều gì.
Dương Nhược Lâm nghe nói bọn họ phải đi thì cũng không có suy nghĩ gì, muốn đi thì cứ đi, ừ, tốt nhất đừng trở về nữa, nơi này sau này là của cô ta, đúng rồi, cô ta muốn tìm bạn bè để quẩy, lấy nơi này làm địa điểm luôn đi.
Dương Nhược Lâm cảm thấy thật hưng phấn, không thấy được ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Ý Quân.
Hạ Minh Chính lắc đầu, ông biết sức nhẫn nại của Thẩm Ý Quân đạt tới cực điểm rồi, nhưng con người khi đã có lòng tham thì có lẽ nhận thức cơ bản nhất cũng không còn nữa.
Hạ Minh Chính cùng Thẩm Ý Quân rời đi vào sáng sớm hôm sau, bảo mẫu trong nhà cũng được cho nghỉ nhưng vẫn trả tiền lương, nói là tháng sau quay lại đây làm. Bảo mẫu đương nhiên đồng ý, không làm cũng có tiền, kẻ ngốc cũng biết đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238422/chuong-1324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.