Chương trước
Chương sau
Từng câu từng chữ đều đang trào phúng Thượng Quan gia sa sút, hiện tại Thượng Quan Đồng không phải là tiểu thư Thượng Quan gia, ngay cả một người bình thường cô ta cũng không bằng, thế nào lại còn dám ở chỗ này kêu gào với cô.

"Thượng Quan tiểu thư, cô có thể giả điên, nói không chừng Mạc tiên sinh hiểu ý mềm lòng, sau đó giúp đỡ Thượng Quan tiểu thư một lần nữa để Thượng Quan gia trở lại ngày xưa." Cô đang cười, nhưng là cười vô cùng trào phúng.

Cô làm vợ chồng với Mạc Mính ba năm, Trầm Tiểu Vi mười tám tuổi, đơn thuần, Trầm Tiểu Vi hai mươi tuổi tự cho là hạnh phúc, hai mươi ba tuổi Trầm Tiểu Vi không còn gì cả, mà khi cô hai mươi tám tuổi, Thẩm Vi hai mươi tám đã không phải là Trầm Tiểu Vi.

Công chúa đầu bảng của Giang Nam, chẳng lẽ ngay cả một bà già mà cũng không đấu lại.

Cô cười phong tình vạn chủng, lại từng bước từng bước đến gần Thượng Quan Đồng: “Đúng rồi, Thượng Quan tiểu thư, chung quy tôi có một việc không hiểu.” Thẩm Vi tiếp cận, còn Thượng Quan Đồng lại lùi về sau, tựa hồ cô ta đang sợ Thẩm Vi, hay là trong lòng cực hận, hận không thể xé nát, hận không thể ăn thịt uống máu, nhưng cuối cùng nhiều nhất vẫn là sợ sệt, đúng, cô ta đang hãi sợ.

Thẩm Vi dừng chân, sau đó chỉnh quần áo trên người mình: "Thượng Quan tiểu thư sợ cái gì, tôi cũng không ăn thịt người, còn nữa, vừa nãy tôi mới nói cái gì nhỉ?" Cô khẽ nhếch môi đỏ đầy trào phúng.

"Ừm..." Cô còn đang suy tư: "Đúng rồi, tôi nghĩ, tôi muốn hỏi cô Quan một chút về đứa trẻ trước đây từ đâu mà có? Nhưng mà tại sao tôi lại nhớ, bác sĩ đã nói, tử cung của Thượng Quan tiểu thư bị dị dạng bẩm sinh. Thế nào, Thượng Quan tiểu thư đây làm khó bản thân mình cảm thấy như không biết, nhưng phần kiểm tra báo cáo đó lại rơi ra từ túi xách của cô, chẳng lẽ Thượng Quan tiểu thư bị sảy không phải con, mà là kinh nguyệt?"

Thượng Quan Đồng bị nói đến sắc mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt cũng né tránh, Thẩm Vi vẫn cứ cười, nhưng trong con ngươi thì lại nổi lên ánh sáng lạnh.

"Thượng Quan tiểu thư, nợ của chúng ta chỉ là mới bắt đầu, khiến nhà cô sụp đổ người chết là bước thứ nhất, hiện tại không phải vẫn chưa có người nào chết à." Cô thổi một cái lên ngón tay của mình, mười ngón đều sơn màu đỏ đậu khấu, làn da trắng như tuyết, móng tay đỏ như máu.

Thượng Quan Đồng lại lui về phía sau một bước, càng bị Thẩm Vi bức ra một thân mồ hôi lạnh, cô ta đã sớm không phải Thượng Quan Đồng trước đây. Bây giờ gia thế của cô ta giống như rau cải trắng, rõ rõ ràng ràng.

Còn Thượng Quan gia cũng không phải Thượng Quan gia trước đây, hiện tại Thượng Quan gia đã là gia đình hạng bét, một cái bà già bình thường không còn gì cả, còn tranh đoạt cái gì với người khác, cô ta đi ở trên đường đều là người người gọi đánh, không phun một bãi nước miếng lên mặt cô ta, xem như là tiện nghi cho cô ta lắm rồi.

"Cô lục lọi đồ của tôi?" Thượng Quan Đồng như bị người ta vạch trần vết sẹo trước đây, bắt đầu bị người giẫm lên đuôi, sự thù hận và oán độc, còn có sự luống cuống của cô ta càng khiến người ta xem thường không thể tả.

Thẩm Vi khẽ mở môi đỏ: "Lục lọi đồ vật của cô, tôi không có ham muốn như Thượng Quan Đồng cô. Khi đó đúng là cô lấy di xưng tử cung của người khác cho bản thân mình, không may là cô không biết, người phụ nữ kia làm sao được người cứu đi."

"Là cô, là cô làm phải không?" Cho dù bây giờ coi như Thượng Quan Đồng có ngu xuẩn đi chăng nữa cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Lúc trước bởi vì tử cung của cô ta dị dạng, không thể sinh con được cho nên cô ta bỏ ra một số tiền lớn tìm một phụ nữ trẻ tuổi muốn để cô ấy đưa tử cung cấy ghép cho cô ta, nhưng mà trước khi làm giải phẫu người phụ nữ kia lại biến mất không có tung tích. Sau đó muốn tìm một người phụ nữ thích hợp, bắt đầu trở nên khó khăn, vẫn luôn không có người nào có tử cung thích hợp với cô ta, dường như vẫn luôn có người ở sau lưng ngăn cản cô ta. Mà sau đó, chuyện này bị Mạc Mính phát hiện, khi đó quan hệ giữa cô ta và Mạc Mính cũng xuống dốc tới cực điểm, cô ta còn lòng dạ nào mà có thể thanh thản đi làm những chuyện này. Mãi đến khi cô ta chia tay với Mạc Mính, cuộc giải phẫu này vẫn không có làm, có lúc cô ta tự nghĩ nếu như cô ta sớm chút thay đổi tử cung, sớm sinh ra người thừa kế cho nhà họ Mạc thì có phải ngày hôm nay cô ta sẽ không rơi xuống hoàn cảnh bị người ta gọi đánh, còn nghèo khó chán nản cực độ như thế này không?

Mà tất cả những chuyện này, đều là do người phụ nữ này hại, là do Trầm Tiểu Vi hại.

"Trầm Tiểu Vi, tôi phải giết chết cô!" Đột nhiên, gương mặt của cô ta trở nên dữ tợn, đánh tới Thẩm Vi, còn Thẩm Vi lại chỉ đẩy cô ta một cái, không nhanh không chậm duỗi chân mang giày cao gót của mình ra, lúc Thượng Quan Đồng đến gần mình, cô dùng sức đá chân về phía trước, đá vào bụng Thượng Quan Đồng.

Thượng Quan Đồng đột ngột che bụng mình lại, cả người ngã chỏng vó lên trời.

Thẩm Vi thu chân về, sau đó từng bước từng bước đến gần, cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ một cái lên mặt Thượng Quan Đồng, kết quả khi rút tay về lại là một tay đầy mỡ như là sờ lên một khối thịt ba chỉ, rất buồn nôn.

"Thượng Quan Đồng, lớn tuổi rồi, không nên nổi giận, cẩn thận cô xấu quá, cha của Mạc Mính đó cũng không nhìn tới cô."

Thượng Quan Đồng tức giận kém chút nữa phun ra một ngụm máu.

Ý của cô là gì, là đang trào phúng cô ta già trẻ đều ăn sao?

Thẩm Vi lấy ra một cái khăn tay lau khô hai tay của mình, sau đó ném khăn tay về hướng Thượng Quan Đồng, thanh âm lành lạnh đâm thẳng vào thần kinh của Thượng Quan Đồng.

"Thượng Quan Đồng, cô chẳng có cái gì cả, lấy cái gì theo tôi, cô yên tâm...” Giọng cô rất lạnh, vẻ mặt cũng là như thế: “Tôi sẽ không bỏ qua cho cô, nợ giữa chúng ta sẽ chậm rãi mà tính, không chết không thôi."

Cô hết mở lại đóng môi đỏ, còn khi nói ra, mỗi câu mỗi chữ gần như là đâm vào người, tàn nhẫn đâm vào Thượng Quan Đồng. Cho tới này đều là Thượng Quan Đồng tính toán Thẩm Vi, nhưng mà hiện tại, thân phận giữa hai người đã thay đổi, vậy mà Thượng Quan Đồng thấy sợ hãi, trước đây Trầm Tiểu Vi là một cái bánh bao mềm yếu, còn bây giờ thì Thẩm Vi là người có thù tất báo, còn muốn tính tất cả quá khứ trước đây, báo thù một lượt.

Thẩm Vi vỗ góc áo mình một cái rồi đứng lên, khi cô xoay người, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Tam Ca.

Tam Ca, tại sao anh ấy lại ở đây? Tam Ca không cười, thân thể của anh lại sít sao kéo chặt, ngay cả hai tay vào lúc này cũng nắm chặt. Thậm chí, Thẩm Vi còn nghe được âm thanh anh cắn hàm dưới.

"Tam Ca..." Thẩm Vi khẽ nhúc nhích môi đỏ, đột nhiên, lòng cô có chút chua xót. Cô nhớ tới lần đầu tiên khi gặp được Tam Ca, đó là thời điểm chật vật cũng là lúc ghê tởm nhất cuộc đời cô, là Tam Ca đưa cô về nhà, khi đó cô không ăn cơm, là Tam Ca cho cô ăn, cô không nói lời nào, là Tam Ca dỗ dành cô, rất nhiều lúc cô ngủ không được, cũng là Tam Ca ở cùng cô, rửa chân cho cô, chải tóc cho cô.

Mỗi lần cô gặp phải nguy hiểm, đều có Tam Ca ở cùng, đột nhiên cô cảm thấy mình thật sự nợ Tam Ca rất nhiều, rất nhiều...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.