“Tam ca, đừng sợ.” Thẩm Vi cười rất thê lương, mang theo cả hơi lạnh, “Mặc kệ anh ở đâu em cũng sẽ không buông anh ra.”
Sở Luật nghe xong không khỏi nhíu mày, anh vẫn luôn có cảm giác Thẩm Vi đã hóa điên, quả thực cô cũng chính là một người điên. Những việc người phụ nữ này làm được đều vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Anh hướng Mạc Mính gật đầu, đỡ Tam ca đứng lên đưa vào xe. Chuyện ở đây giờ anh không quản nổi nữa, nhưng có Mạc Mính thì tối thiểu cũng không có việc gì xảy ra với Thẩm Vi được.
Nói thật anh đối với Thẩm Vi không có quá nhiều yêu thích. Cho đến bây giờ anh vẫn cảm thấy cô quá cực đoan, với tình huống này không biết cô sẽ làm ra tới chuyện gì nữa.
Thế nhưng trớ trêu là cô ấy với Hạ Nhược Tâm lại là bạn bè thân thiết, cũng dành cho nhau nhiều sự kính trọng. Thậm chí cô còn là ân nhân cứu mạng của Hạ Nhược Tâm và con gái anh, nể ở một phần tình nghĩa này, cho dù anh có thích hay không cũng không thể trơ mắt nhìn cô và Tam Ca gặp chuyện không may.
Anh lái xe rất nhanh, cũng đã liên lạc với bệnh viên nổi danh vê khoa ngoại, chỉ chờ anh đến, các chuyên gia đều đã chờ sẵn.
Mà lúc này Thẩm Vi vẫn còn đang ngồi ngây ngốc, trên người dính không ít vết máu của Tam ca.
“Tiểu Vi!” Mạc Mính hướng cô đưa tay ra.
Bốp một tiếng, Thẩm Vi lại một lần nữa đánh vào tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238395/chuong-1337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.