Lúc cô quay đầu nhìn thì Thẩm Vi đã ngủ mất rồi, Hạ Nhược Tâm kéo chăn đắp cho Thẩm Vi, lúc này mới ôm Tiểu Vũ Điểm đang dụi mắt.
Tính tình của Tiểu Vũ Điểm ngày càng rất cố chấp giống y ba nó vậy.
"Mẹ, dì Vi bị bệnh ạ?" Cô bé giương khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên hỏi mẹ, bởi vì bé biết bị bệnh rất là khó chịu, có điều lúc cô bé bị bệnh ba mẹ đều sẽ bên cạnh chăm sóc bé, còn có ông bà và bác, vì vậy bé không hề có chút sợ hãi gì.
"Ừ, dì bị bệnh rồi." Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng kéo đứa con gái bé bỏng của mình vào trong lòng mình.
"Bảo bảo ngoan, chúng ta đi ngủ đã nhé?"
""Không được." Tiểu Vũ Điểm cố chấp lắc đầu, bé nhảy ra khỏi lòng Hạ Nhược Tâm, sau đó nằm bò lên giường bên cạnh sau đó kéo lấy tay của Thẩm Vi
"Tiểu Vũ Điểm muốn ở bên cạnh dì Vi, dì Vi bị bệnh rồi, Tiểu Vũ Điểm phải ở bên cạnh dì ấy, dì Vi không có ba cũng chẳng có mẹ, cũng không có ông bà, chú Tam cũng không ở đây vì vậy Tiểu Vũ Điểm nhất định phải ở bên cạnh dì Vi cho đến khi dì khỏi bệnh thì thôi."
Hạ Nhược Tâm đột nhiên thấy sống mũi mình cay cay, cô quay mặt đi cố nén không khóc mà nước mắt lại tuôn ra.
Đúng. Thẩm Vi chẳng có gì cả. hiện tại chỉ có mỗi mình Tam Ca mà thôi.
Lúc Hạ Nhược Tâm trở lại, Sở Luật lại không thấy con gái ngoan của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238390/chuong-1339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.