Chương trước
Chương sau
Tiểu Vũ Điểm suy nghĩ lung tung thì thôi, nhưng dượng của cậu, một người yêu con gái đến cuồng cũng như vậy. Bây giờ cậu có thể tưởng tượng ra, cuộc sống của Sở Luật dầu sôi lửa bỏng như thế nào.

"Anh, khi nào anh trở về?" Tiểu Vũ Điểm hỏi Lục An Trạch, bọn họ đã hơn một năm không gặp nhau, thực ra cô thì không sao, nhưng bà nội lại rất nhớ anh. Mặc dù bà nội không nói ra nhưng lúc ăn cơm, lúc nào cũng chuẩn bị thêm một bộ chén đũa cho cháu trai, sợ cháu trai đột nhiên trở về. Điều này cũng khó trách, từ nhỏ bọn họ cũng không có nuôi dưỡng người cháu này, năm mười một tuổi mới tìm lại được, mười lăm tuổi lại nhập ngũ ba năm, mới vừa trở về liền thi đại học, xuất ngoại du học, nếu không phải bà lo lắng ảnh hưởng đến việc học tập của cháu trai thì đã sớm theo cháu trai cùng đi rồi.

Lục An Trạch suy nghĩ một chút rồi mới trả lời, "Mấy ngày nữa anh có kì nghỉ, đúng lúc không có việc gì, sẽ về thăm mọi người."

"Được." Tiểu Vũ Điểm vừa nghe thấy anh sắp về, mặt mày lập tức hớn hở. Đúng rồi, cô phải nói cho bà nội, nhưng, cô suy nghĩ một chút, hình như bây giờ không thể nói, hay là chờ lúc anh về rồi cho bà nội một bất ngờ vậy.

Hơn nữa cô cũng sợ kế hoạch thay đổi, tránh cho bà nội không vui.

Tiểu Vũ Điểm học một trường tư trong nước, cho dù là cơ sở vật chất của trường học hay là chất lượng giáo viên cùng với an toàn của học sinh đều là tốt nhất, trong trường học tuyệt đối sẽ không xảy ra đánh nhau, hơn nữa điều kiện gia đình của học sinh ở đây đều rất tốt, mỗi lần tan học đều có không ít xe ô tô riêng cao cấp.

Mà trường học này ngoại trừ đào tạo năng lực học tập cho học sinh ra còn huấn luyện rất nhiều kĩ năng khác nên trường học này rất nổi tiếng. Tất nhiên cũng có một ít học sinh nghèo thành tích cao được ưu tiên tuyển vào, nhưng mỗi năm lựa chọn học sinh khá nghiêm ngặt.

Tiểu Vũ Điểm là học sinh năm ba sơ trung của trường học này, sang năm cô bé phải thi lên cấp ba, mặc dù năm đó cô có thể vượt cấp đi thi cùng anh trai nhưng Sở Luật không đồng ý, nói là để cô học đúng lớp. Lục An Trạch là con trai, sau này anh cần phải gánh vác rất nhiều thứ cho nên anh phải đủ ưu tú, còn Tiểu Vũ Điểm không giống, cô bé là con gái, không cần phải gánh vác nhiều chuyện như vậy, cũng không cần phải tự thúc ép mình, cô có thể có một cuộc sống hoàn toàn theo ý thích của mình.

Chỉ là, gen của Sở gia đúng là rất tốt, học tập của cô vẫn luôn không thua kém ai, luôn nằm trong top đầu, hơn nữa cũng không có cảm giác học hành quá vất vả.

Tất nhiên là thói quen sinh hoạt của cô bé cũng rất tốt, cho dù là thời gian dùng điện thoại di động hay máy vi tính đều không được quá lâu, đây là yêu cầu nghiêm khắc của Sở Luật, anh sợ cô bé còn nhỏ tuổi, nhìn quá gần, sau này sẽ phải mang kính cả đời.

Tất nhiên quyết định của Sở Luật là đúng, mặc dù những đứa trẻ khác rất sớm đã phải đeo kính, thị lực của Tiểu Vũ Điểm vẫn cực kì tốt, hơn nữa cô bé vốn mi thanh mục tú, lại còn học khiêu vũ, một cô gái nhỏ như vậy trong trường học như hạc trong bầy gà. Tất nhiên cô không hề kiêu ngạo, cũng không ỷ vào thân phận của mình mà bắt nạt người khác. Là một người cha, Sở Luật đã nuôi dạy cô rất tốt, mặc dù không thiếu cưng chiều, nhưng không khiến cô bé lệch hướng, ngược lại, tính tình cô bé rất dịu dàng, rất yên lặng, tất nhiên cũng nổi tiếng là một tiểu cô nương thùy mị.

Tiểu Vũ Điểm thu dọn xong cặp sách của mình, cô nhìn đồng hồ, hôm nay phải về sớm, mẹ cô làm món cá mà cô thích nhất. Thật ra nhà cô rất đơn giản, có lúc cảm giác còn đơn giản hơn những gia đình bình thường khác rất nhiều, một nhà ba người, ba, mẹ, còn có cô nữa.

Không giống như vài gia đình khác, một nhà có đến mấy đứa con, tất nhiên không tránh được việc tranh giành sự nuông chiều của ba mẹ, hơn nữa còn xảy ra những chuyện tranh đoạt trong gia đình.

Dĩ nhiên ở Sở gia còn có Sở Tương, chỉ là bọn cô nước giếng không phạm nước sông mà thôi.

Lúc cô đi ra, một con cá mập nhỏ từ góc tường vọt tới, lập tức lao vào ngực cô, đôi tay nho nhỏ cũng túm lấy quần áo cô, là một đứa bé rất mập mạp, khỏe mạnh.

"Chị..."

Tiểu mập mạp ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cái miệng nhỏ mếu máo, mà lúc này hốc mắt cũng hồng hồng, giống như sắp khóc vậy.

"Sao vậy Đường Đường. Là ai bắt nạt em." Tiểu Vũ Điểm cúi người xuống bế tiểu mập mạp lên, đứa bé này từ nhỏ liền mập mạp, mới bốn tuổi mà thật là nặng, cô nghe mẹ cô nói, lúc cô bốn tuổi, giống như con gà con vậy, gầy chỉ có bộ xương, rất đáng thương.

Tiểu mập mạp lấy tay nâng khuôn mặt nhỏ bé của mình. "Chị, ba đánh em." Cậu mếu cái miệng nhỏ, nhìn rất đáng thương.

"Tại sao ba lại đánh em?" Tiểu Vũ Điểm ôm tiểu mập mạp đi về phía trước.

Mà tiểu mập mạp cũng dùng giọng nói non nớt, kể ngắt quãng sự tích vĩ đại của mình.

Nghe xong câu chuyện, Tiểu Vũ Điểm nhéo khuôn mặt nhỏ bé của tiểu mập mạp, thật không biết phải nói gì, trong nhà có một đứa trẻ nghịch ngợm.

Chỉ là Tam thúc đánh cậu bé cũng thật bình thường, tiểu mập mạp rất mập, cũng chịu được đòn, không biết có phải vì vậy mà Tam thúc cũng dám đánh hay không, không nương tay chút nào.

"Mẹ, con về rồi." Tiểu Vũ Điểm mở cửa, đổi dép ở bên ngoài.

Hạ Nhược Tâm bưng món cá vừa làm xong từ trong bếp ra, mặc dù cô cũng có công việc của bản thân nhưng đối với cô, gia đình vẫn quan trọng nhất, cho nên một ngày bưa bữa cô đều tự tay chuẩn bị, như vậy đây mới giống một cái nhà mà không giống như một nơi lạnh lẽo chỉ dùng để ngủ và nghỉ ngơi.

"Đi rửa tay ăn cơm thôi." Hạ Nhược Tâm nói với con gái, chỉ là lúc này, một cái đầu nhỏ từ sau chân Tiểu Vũ Điểm thò ra, một đôi tay mập mạp đầy thịt còn đang kéo chặt vạt áo của Tiểu Vũ Điểm.

"Đường Đường."

Hạ Nhược Tâm hơi kinh ngạc. "Làm sao lại mang tên tiểu quỷ này tới rồi, Tam thúc của con không đón nó sao?" Cô đi tới, bế tiểu mập mạp từ sau lưng Tiểu Vũ Điểm lên.

Tiểu Vũ Điểm nhún vai một cái: "Con không biết, Đường Đường hư sợ Tam thúc đánh, không biết làm sao chạy đến trường học của con."

Hạ Nhược tâm bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu mập mạp: "Con lại làm chuyện xấu gì?"

Đường Đường chu cái miệng nhỏ nhắn: "Đường Đường làm là chuyện tốt, bưng nước cho ba uống."

"Đúng vậy, đây là chuyện tốt." Hạ Nhược Tâm gật đầu: "Đúng là một đứa trẻ hiếu thuận, chứng minh Đường Đường của chúng ta đã trưởng thành rồi, nhưng tại sao ba con lại muốn đánh con?"

"Bởi vì nước nó bưng cho ba là nước trong bồn cầu." Tiểu Vũ Điểm buông cặp sách xuống, vẫn đang cảm thán trong lòng, thật may là hồi xưa cô rất ngoan, không có làm ra những chuyện như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.