“Mẹ quan tâm ba mà.” Tiểu Vũ Điểm cầm một cái bát nhỏ múc canh cho ba, “Mẹ luôn nói, ba lúc nào ăn cũng nhanh cả, như vậy không tốt cho dạ dày.” cô đưa bát canh tới trước mặt Sở Luật.
“Ba ăn canh nè.”
Sở Luật nhận chiếc bát, lần này coi như nghe lời con gái vậy, chậm rãi uống canh, ăn cơm cũng chậm lại, nên là, con gái đúng là chiếc áo bông của ba, đâu như tên quỷ nhà Tam Ca, y như một tên đòi nợ vậy, mỗi lần đều khiến Tam Ca tức đến phun máu.
Anh lại nghĩ tới cô con gái 18 tuổi của mình, cũng chỉ còn vài năm là phải gả cô bé đi rồi, anh có chút không nỡ, không được, anh phải giữ chặt con gái bên mình, tránh cho con sói nào tha con bé đi mất, dù cho con gái đi tìm cũng phải tìm một người có hoàn cảnh tương xứng, anh không thể để bất kì tên con trai nào bắt nạt con gái anh.
Tiểu Vũ Điểm cũng múc cho mình một bát canh, uống từng ngụm, cũng không để ý đến khuôn mặt đen thui của ba mình, làm cho không khí có chút bị nén lại.
Tiểu Vũ Điểm lại nghĩ tới Lâm Thanh, cũng không biết vì sao mà trong ngực luôn có cảm giác buồn bực khó nói.
“Ba, có phải là con đã quên đi chuyện gì không?” Cô luôn có cảm giác là mình không thể nhớ lại một số chuyện, chắc là những chuyện đã trôi qua rất lâu, từ lúc cô còn rất nhỏ cơ.
“Con quên đi nhiều chuyện lắm.” Đối với chuyện này, Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238361/chuong-1353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.