“Không có gì.” Cô khẽ rủ mi xuống, thật ra cô không hề có chút phát hiện là Lâm Thanh có tình cảm gì với cô, cô đã lớn như thế, có tình cảm tốt với người khác phái cũng rất là bình thường.
Cô không biết là mình đối với Lâm Thanh có cảm giác gì, mà bây giờ cô cũng không thể chắc chắn được cảm giác của cô đối với Lâm Thanh.
Cho nên cô mới tự hỏi, cũng đang suy nghĩ, nhưng hình như Lâm Thanh vẫn chưa nhận ra được điều này.
Chuyện cô lén lút qua lại với Lâm Thanh, không nói với ai cả, bởi vì cô không dám.
Khi trời tối, Lâm Thanh đột nhiên chặn đường của cô, và đưa tay đặt lên vai của cô.
“Hôm nay sẽ không về phải không?” Ánh mắt của anh có chút cháy bỏng, như cây kim vậy, từng cây nhẹ đâm vào da của Tiểu Vũ Điểm, đột nhiên làm cô cảm thấy người mình đổ đầy mồ hôi.
Nguy hiểm đó đang đến gần.
“Anh Lâm Thanh, em xin lỗi, em phải về đây.” Cô hiểu ý của Lâm Thanh, là muốn cùng cô xảy ra cái gì đó, nhưng cô không thể, lúc nhỏ ba đã dạy cô, con gái phải có lòng tự trọng, nếu không phải lấy kết hôn làm mục đích, có ý lợi dụng đều là kẻ xấu, cũng đều phải cút đi.
Cô ôm lấy chiếc cặp của mình, chạy về phương xa, sau đó vẫy một chiếc xe taxi, ngồi vào trong.
Nhưng lại không biết là Lâm Thanh đang ở sau lưng, nhếch đôi môi đầy lạnh nhạt của mình.
***
“Ba ơi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238347/chuong-1360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.