- Bỏ trốn ư?
Thủy Ngưng bật thốt trong vô thức, cô cũng đã từng có ý nghĩ giống con bé, rằng cô cần phải bỏ trốn khỏi nơi tàn khốc ác liệt này ngay lập tức, nhưng không, con bé đã quá đơn thuần, nó không biết rằng Cung Hàn Thước lòng lang dạ sói, muốn thoát khỏi sự kiềm hãm của hắn, sợ là có chết cũng không thể.
- Chị hai, không được sao...
Con bé quan sát nhất cử nhất động của chị mình, liền biết không thể thành toàn. Chẳng lẽ con bé phải sống ở nơi này mãi sao? Chẳng lẽ con bé sẽ bị người ta rẻ rúng khinh thường mãi sao? Con bé buồn lắm, con bé chẳng cam tâm chút nào. Lòng tự tôn của con bé rất cao, nhất là khi có người đụng chạm vào vết thương lòng của con bé, con bé run rẩy đến mức chỉ muốn ngừng hô hấp. Con bé sợ miệng đời, con bé sợ người ta chỉ trỏ dòm ngó mình, con bé sợ ai ai cũng gọi con bé là kẻ tàn phế...
Càng nghĩ đến, con bé lại càng tủi thân. Bờ mi con bé mang máng nước, con bé ước, ước mình có thể khuyết tật tâm hồn luôn thì tốt biết mấy, con bé đỡ phải chịu đựng những lời lẽ cay nghiệt độc ác ấy!
- Bé cưng, bỏ trốn thật sự không dễ dàng, chị cần phải cân nhắc thật kĩ... Cung Hàn Thước ấy, hắn ta thâm độc lắm, chúng ta không thể đấu nổi!
Cô chua xót xoa đầu con bé, cô làm sao không nhận ra được sự bi quan trong đôi mắt vô thần ấy. Kể từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-ac-liet/2666481/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.