Khi cậu ta nói mấy câu này, các học sinh nam quen biết Đường Á Nam ở lớp 3 đều đã đồng loạt vây quanh lại hóng.
Phạm Dật Hiền ngồi ăn lẩu cùng một bàn với Đường Á Nam tối đó là người đứng xa nhất, nghe Quý Lâm nói, không khỏi trêu ghẹo: “Quý Lâm nói có phải thật không hả chị Nam?”
“Đúng thì sao, mà không đúng thì sao?” Đối mặt với từng khuôn mặt quen thuộc, cảm giác căng thẳng và lạ lẫm ít ỏi còn sót lại của Đường Á Nam cũng không còn nữa.
Cô bỗng cảm thấy mấy bạn nam bên trường THPT số 1 này khá đáng yêu đấy chứ.
“Đừng mà chị Nam, bọn em rất tò mò đấy, chị hãy thương xót nói chút đi, thỏa mãn lòng hiếu kỳ bé bỏng của bọn em đi mà.” Quý Lâm che ngực lại, giả bộ biểu tình bị thương.
Đường Á Nam không nhịn được cười, mọi người đều đang đứng, cô ngồi thì cũng không hay, nên cũng đứng lên, cười nói: “Tôi đến trường số một là để học, cảm ơn sự nhiệt tình của mọi người, còn về vấn đề khác thì các cậu hỏi người khác đi.”
Cô nói câu cuối cùng nhẹ như gió thoảng may bay.
Người khác không hiểu, nhưng một đám con trai này lại nháy mắt đã hiểu rồi, gần như ngay sau khi cô dứt lời, bọn họ đã chuyển ngay ánh mắt sang Chu Hạo.
Từ đầu đến cuối, Chu Hạo vẫn luôn ngồi ở chỗ của mình không bất động.
Trên mặt bàn trước mặt cậu vẫn mở quyển vở của môn học vừa rồi, quyển vở phẳng phiu sạch sẽ, ngay cả một nét mực cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hoc-to-se-cho-cau/402419/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.