“Ra là vậy.”
Đường Á Nam không có biểu cảm gì khác, chuyên tâm uống hết ly sữa bò, sau khi đặt ly xuống bèn ngẩng đầu hỏi Chu Thần: “Vừa rồi em gọi cậu ấy là gì cơ?”
Mặt Chu Thần chợt đỏ lên, cúi đầu, cắn một miếng bánh bao, mơ hồ lẩm bẩm: “Em chẳng gọi là gì cả.”
Ngày trước Đường Á Nam cứ suốt ngày nhắc “Anh của em”: “Anh của em” ở trước mặt cậu, vừa nãy cậu xúc động quá, không cẩn thận cũng buột miệng thốt ra theo.
Đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm, Chu Thần gọi Chu Hạo là anh trai ngay trước mặt Chu Hạo, sau khi thốt ra, chỉ cảm thấy rất hô lên khẩu về sau, chỉ cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, còn có chút... xấu hổ.
Sợ Đường Á Nam lại hỏi thêm gì, Chu Thần dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong bánh bao, lại cúi đầu húp hết toàn bộ bát cháo.
Chưa kịp nuốt xuống đã vội rời khỏi phòng ăn cứ như chạy trốn, đi thẳng lên lầu.
Nhìn bóng dáng cậu nhanh chóng biến mất ở cửa cầu thang, Đường Á Nam cong môi cười.
Đứa nhỏ này, gọi một tiếng anh trai mà còn khó xử như vậy, chẳng biết giống ai nữa.
Chu Hạo vẫn đang cúi đầu ăn cháo, không nói một tiếng nào.
Đường Á Nam thấy bộ dáng này của cậu, lại cảm thấy buồn cười, cô sáp lại gần, cười híp mắt nói: “Vừa rồi Thần Thần gọi cậu là anh trai, cậu nghe thấy rồi hử.”
Động tác trên tay đột nhiên chần chờ đã bán đứng tâm tình giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hoc-to-se-cho-cau/1862272/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.