Có ít lời nói lúc tình cảm thắm thiết nghe vào là lời ngon tiếng ngọt, lúc hết cảm tình lại trở thành cố chấp bướng bỉnh, ngôn ngữ làm người khác khó chịu. Không phải Khương Vân cố ý trả thù mà nói khó nghe như vậy mà sự thật là thế, Tần Chiêu không chịu buông tay cùng Khương Vân không quan hệ, sao cũng được, không cần ra vẻ thâm tình.
Khương Vân trở lại lối đi ở hành lang, vừa bước ra đã thấy Hứa Tri Ý đứng ở cạnh cửa. Hứa Tri Ý đứng yên chỗ này thật lâu, không biết đã nghe lén hai người nói chuyện bao nhiêu. Sắc mặt cô ta không tốt, trong mắt cất giấu không ít phẫn nộ cùng khổ sở, lúc Khương Vân đi ra liền nhìm chằm chằm cô.
Hơn phân nữa là nghe Tần Chiêu muốn níu kéo Khương Vân, trong lòng oán hận. Khương Vân nhìn Hứa Tri Ý cắn chặt hàm răng nhưng không để bụng, vòng qua người cô ta bước đi tìm Hà Dư, dứt khoát không quay đầu lại liếc nhìn nàng ta một cái, càng không nhìn tới bộ dáng phẫn nộ đỏ mắt của Hứa Tri Ý.
Đây chỉ là khúc nhạc đệm nho nhỏ lướt qua, Khương Vân còn có việc quan trọng cần làm không rảnh bận tâm quá nhiều. Đi ra liền ở quầy thuốc tìm Hà Dư cùng mẹ cô ấy. Hà Dư hiển nhiên không biết Tần Chiêu cũng ở đây nếu không sẽ không gọi điện kêu Khương Vân đến phụ. Cô đang xếp hàng lấy thuốc, mẹ Hà yếu ớt ngồi ở ghế ngồi trong góc, thoạt nhìn có vẻ rất khó chịu.
Khương Vân cùng mẹ Hà biết nhau, vừa thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hoan-niem-vui-moi/1172585/chuong-26.html