Từ Tĩnh tuy rằng mặt thối, rốt cuộc vẫn đáp ứng.
Mạnh Ngự Sử bước đi như gió, đến vội vàng, đi lại càng nhanh. Lương thực trên xe ngựa rốt cuộc có hạn, cho dù là cho lưu dân một chén gạo, mấy chiếc xe ngựa cũng rất nhanh thấy đáy.
Từ Tĩnh đành phải để Từ Tam đi thị trấn gần nhất mua lương thực.
Trước kia là Mạnh Ngự Sử cứ thấy Từ Tĩnh là sắc mặt không tốt, hiện tại là Từ Tĩnh thấy Mạnh Ngự Sử là đau đầu. Mỗi lần Mạnh Ngự Sử đến, Từ Tĩnh liền né tránh, không đối mặt với Mạnh Ngự Sử.
Mạnh Ngự Sử trước kia chú ý nhất đến mặt mũi, hiện tại cũng không thèm để ý. Không thấy Từ Tĩnh, liền chắp tay hướng Triệu Lục tiểu thư cảm tạ.
Triệu Tịch Nhan nhìn Mạnh Ngự Sử:
"Mạnh Ngự Sử xưa nay chán ghét Phiên vương. Bây giờ, đã thay đổi? ”
Mạnh Ngự Sử trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, thấp giọng thở dài nói:
"Trước kia ta quá mức tự cho là đúng, khổ cực của dân chúng Đại Tấn, cùng Phiên vương kỳ thật không có liên quan gì quá lớn. Thế tử Bắc Hải Vương nhìn như kiêu căng ương ngạnh, kì thực có một trái tim nhiệt huyết lương thiện. ”
Dừng một chút lại nói:
"Bất quá, ta vẫn cho rằng, triều đình nên thu thêm thuế má. Đại Tấn có bảy vị quận vương, bảy quận này phần lớn là nơi giàu có, nhất là quận Bắc Hải. Nếu như đem thuế má của bảy quận này thu về triều đình, ít nhất quốc khố có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hoan-nhan/3080535/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.