Châu Tận Hoan bưng nước mời Hoắc Hằng, bưng cả hai cái bánh rán hành còn nóng hổi mới từ trong chảo ra. Lúc anh quay lại tình cờ thấy đầu ngón tay Hoắc Hằng dừng lại ở trang sách có dòng chữ kia.
Anh đem đồ ăn tới trước mặt Hoắc Hằng, đặt cuốn sách trên tay hắn sang một bên rồi nói: "Món bánh rán hành này tôi vừa mới làm, vẫn còn nóng đó, anh ăn thử xem."
Hoắc Hằng cầm đũa gắp, cắn một miếng rồi gật đầu. Món bánh rán hành này được rán rất vừa, giòn bên ngoài, mềm bên trong, thơm mùi hành và độ mặn vừa phải. Ăn một miếng thôi là muốn ăn mãi.
Vốn dĩ hắn chỉ thuận miệng nói muốn ăn mà thôi, không ngờ tay nghề của Châu Tận Hoan thực sự rất đỉnh. Hoắc Hằng ăn một lúc hết hai cái, lúc lấy khăn giấy lau miệng hắn vẫn còn thòm thèm.
Châu Tận Hoan cũng không nghĩ một công tử như hắn lại thích những món ăn bình dị thế này, anh bèn hỏi hắn có muốn ăn nữa hay không. Hoắc Hằng cũng muốn ăn nữa, nhưng nghĩ lại hoàn cảnh gia đình anh, hắn sợ mình sẽ ăn mất bữa tối nhà người ta mất. Thế nên Hoắc Hằng cất tiếng hỏi: "Bữa tối nay ông chủ Châu chỉ ăn bánh rán hành thôi sao?"
Châu Tận Hoan xấu hổ gật đầu: "Để anh chê cười rồi."
Hoắc Hằng vội giải thích: "Tôi không có ý đó, chỉ là tôi sợ tôi ăn nhiều, ăn hết cả bữa tối của anh mất."
Hắn nói thẳng ra như thế đã giải quyết được sự lúng túng của anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hoan-lam-quang-hi/2930513/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.