Lúc đi ra khỏi con ngõ nhỏ, người nằm ở ghế sau nhịn lại cơn đau nhói, thều thào nói: "Không đến bệnh viện..."
Anh vừa mở miệng là muốn từ chối. Hoắc Hằng cũng không biết rằng anh vì muốn trả tiền cho hắn mà thành ra thế này, còn tưởng anh không muốn nhận ý tốt của mình, bèn nói: "Đã đau đến thế này mà anh còn cứng đầu hả!"
Hoắc Hằng chăm chú nhìn đường, lúc nói chuyện không quay đầu lại. Châu Tận Hoan không thấy được sắc mặt của hắn, chỉ nghe thấy sự nóng nảy của hắn ở trong giọng điệu, không khỏi nhớ lại tối qua Hoắc Thừa cũng thiếu kiên nhẫn y như thế.
Anh bấu chặt lấy ghế da, cảm thấy vành mắt lại nóng hổi, đành quay mặt vào lưng ghế, âm thầm nhịn lại nỗi tủi khổ vì bị làm nhục. Đến khi Hoắc Hằng dừng xe lại, vòng ra sau mở cửa rồi định bế anh ra ngoài mới phát hiện ra đôi mắt đã đỏ ửng như vừa mới khóc xong.
Hoắc Hằng cứ tưởng là anh đau quá nên động tác lại càng nhẹ nhàng, thế nhưng dù có cẩn thận hơn cũng không giúp được gì, chỉ cần cử động chút thôi là nhói cả lên rồi.
Châu Tận Hoan cắn răng nhịn đau, bàn tay không tự chủ được mà nắm chặt áo Hoắc Hằng. Đến sảnh bệnh viện, Hoắc Hằng gọi nhân viên y tá mang xe lăn ra để anh ngồi xuống, tiến vào trong thang máy đến tầng ba.
Họ vẫn đi đến phòng của Viễn Đông.
Viễn Đông vừa mới khám xong cho một bệnh nhân, đang ngồi ở bàn viết bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hoan-lam-quang-hi/2930490/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.