Chương trước
Chương sau
Tiểu Minh sau khi được nha hoàn chuyển lời cũng không chậm trễ, một mạch đi đến thư phòng của ba ba hắn. Thư phòng của ba ba nằm ở vị trí sau cùng của trang viện này, muốn đến đc nó thì phải đi qua hoa viên nơi có rất nhiều cây hoa lạ. Tất nhiên khi đi qua hoa viên hắn cụng không sợ gì mà tiện tay ngắt vài bông hoa thanh tâm tính sẽ mang về cho Linh tỷ.

Thư phòng là một gian phòng tách biệt với kiến trúc cỗ xưa nhất, nghe đâu nó là căn phòng đón nhiều sinh nhật nhất trong toàn bộ trang viên nay. Tuy nhiên trong mắt tiểu Minh nó sớm chỉ là một gian phòng lớn nằm trong cái sân lớn và chỉ có những nhân vật lớn trong họ mới được lại gần, ngoài ra không hơn không kém. Bước đến trước cửa tiểu Minh dùng bàn tay nhỏ của mình gõ lên cửa, đây là lần thứ ba hắn đến thư phòng, nhớ lại thảm cảnh hai lần trước hắn tự nhủ lần này dù có nói hết nước bọt quỳ thâm đầu gối cũng không thể để bị phạt. Sau một hồi từ trong phòng cũng có một giọng nói truyền ra.

- Vào đi.

Hắn đẩy cửa bước vào trong phòng không quên đóng cửa lại. Bên trong vẫn không khác gì so với trí nhớ của hắn vẫn là một khối không gian khá rộng rãi được chia thành hai gian nhà nhỏ, gian bên ngoài chỉ có một cái đỉnh lớn cao gần bằng hắn có họa tiết hình con rồng uốn lượn xung quanh và bộ bàn ghế được điêu khắc họa tiết tinh xảo dùng để tiếp khách. Ở gian bên trong ba ba hắn ngồi trước một cái bàn lớn có hoa văn khá đơn giản nhưng nói chung cũng gọi là đẹp đi, đằng sau là một cái kệ lớn dùng để kê mấy món đồ quý giá của ba ba, bao gồm các loại gốm sứ, sản phẩm mỹ nghệ, ngoài ra thì cũng có nhiều thứ hay ho khác nhưng tuyệt đối không hề có dược liệu, đan dược, pháp bảo nào cả. Đơn giản mấy cái tài nguyên đó cấy vào nhẫn chứ ai khoe khoang ra làm gì, nhiều lúc hắn cũng có ý tưởng làm tiểu đạo chích cuỗm ít món nhưng trong lòng luôn ra vẻ quang minh tự nhủ liệu thế thì có hơi thiếu đạo đức không nhỉ? Cẳn bản là cái hình phạt nếu chẳng may hắn bị bắt lại cũng thừa uy hiếp ăn đứt cả cái đạo đức chó má kia. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ dám nghĩ mà chưa ngu đến mức đi thực hiện. Phía trên bàn làm việc bao gồm rất nhiều văn kiện được ghi chép vào trong ngọc giản, có lẽ là mấy cái báo cáo kinh doanh về thương lâu. Để ngọc giản đang cầm trên tay xuống ba ba hắn khẽ ra hiệu gọi hắn lại gần tay kia phẩy nhẹ trong không khí cùng lúc cái đỉnh ở gian ngoài bắt đầu cháy lên, nhè nhẹ nhả ra làn khói nhỏ tan ngay trong không khí và tạo ra một mùi hương dễ chịu.

- Ba ba gọi con đến có chuyện gì ạ?

Đứng trước mặt ba ba hắn cũng không giám nhiều lời như khi ở với mẹ có thể nói người hắn sợ hơn cả chính là cái vị to con, khuôn mặt dữ tợn, hơn hết là có thể đánh hắn mà không sợ ai trách phạt, đang ngồi chiễm chệ trước mặt hắn bây giờ. Trần Thiên Hạo mấy bữa nay cũng đang đau đầu vì sự tình kết giới, ngày nào trong phủ cũng có người tới bái phỏng nên có đôi chút việc muốn dặn dò với tiểu Minh nhưng cũng không thu xếp đc thời gian, mãi sáng hôm nay hắn mới gọi được con trai tới. Nhìn qua thực lực hiện tại của con trai hắn cũng khá hài lòng.

- Xem ra đêm qua ngươi tiến bộ không ít ha. Tu luyện một đêm nhưng thu hoạch được thành quả bằng nhiều đứa tu luyện trong một đến hai năm. Tuy là ngươi dùng đan nhưng tốc độ tu luyện thế thật làm ta vui mừng.

Tiểu Minh một bên khép nép trả lời.

- Có được thành quả như vậy cũng nhờ may mắn nữa thưa ba. Nhưng mà ba nghĩ coi một người xuất chúng ,mạnh mẽ như ba ba sao lại có đứa con kém cỏi được. Nguồn tại http://Truyện FULL

Câu đầu còn tử tế sang câu tiếp hắn đã giở giọng nịnh nọt cà chớn. Phải rồi nếu nói về đứa trẻ mặt dày nhất trong phủ thì đáp án không thể nào khác. Chẳng qua hắn đang chìm trong khung cảnh tự sướng "lần này chắc được ba ba khen không ngớt rồi "thì sự thật luôn làm ngươi ta đau lòng mà.

- Ngươi bỏ cái dọng cà chớn ấy cho ta. Thân nam nhi mà suốt ngày luôn đi nịnh nọt ngươi khác để sống à?

Trong đầu tiểu Minh đang thầm nghĩ " con có nịnh nọt để sống đâu chẳng qua thấy ba đẹp trai nên khen thôi" nhưng đó là nghĩ chứ hắn biết nói ra câu này thật là hậu quả không lường được trước nha. Vẫn cứ cúi đầu nghe giảng là khôn ngoan nhất.

- Ngươi coi suốt ngày không chuyên tầm tu luyện gì hết chỉ biết gây chuyện thị phi. Nếu ngươi được bằng một nửa con người ta thì ít nhất giờ đã đến trúc cơ rồi cũng nên. Ngươi xem anh trai ngươi coi 51 tuổi đã là khai nguyên trung kì đỉnh phong rồi với đà này chắc chắn sẽ đạt kim đan trước 65 tuổi cho mà xem trong khi ngươi ngoài gây chuyện thì làm được gì?

Lưu manh cũnh có cái mánh của lưu manh, là một tên hay gây chuyện hắn sớm đã nắm rõ tính tình người trong nhà tỷ như mụ mụ thì phải làm nũng, anh trai thì phải tận lực vuốt mông ngựa, còn riêng cái ông to con khó tính này, ách là ba ba hắn thì chỉ có nước giả thành thật nhận lỗi là xong.

- Ba ba à. Hài nhi biết lỗi rồi, hài nhi về sau sẽ tu tâm dưỡng tính ạ. Sẽ không phụ sự kỳ vọng của ba ba và mụ mụ đâu. Nhưng có điều hài nhi vẫn thắc mắc là tại sao hài nhi và đại huynh lại chênh lệch nhau nhiều tuổi vậy ạ?

- Cái này do lúc ta lấy mẫu thân ngươi về ông nội ngươi bắt chúng ta phải có con nối dõi nên ta mới sinh anh ngươi, về sau ta và mẫi thân ngươ chỉ chăm lo tu luyện mãi đến khi ta đạt nguyên anh mới có ý sinh thêm ngươi. mà ngươi quan tâm đến vấn đề này làm gì? Với ba ba hắn cũng chỉ có thể như vậy, đừng mong chiếm được nhiều tiện ích hơn. Còn về vị ông nội kia quả thực hắn chưa có gặp mặt một lần, nghe đâu ông bế quan hơn hai mươi năm nay rồi. Ba ba hắn khẽ thở dài, với thằng oắt kia thật đúng làm y đau đầu mà.

- Kì thực lần này ta gọi nhà ngươi đến đây để nói cho ngươi về lần sát ngạch này. Kỳ thực gọi là sát ngạch tu vi nhưng không hẳn tu vi cao đã thắng.

- Bộ con tưởng phân chia tụi con ra rồi đánh nhau thế ra không phải à?

Ba ba hắn lớn giọng.

- Người lớn đang nói không được chen ngang. Ngươi tài nghệ không bằng ai lại thích đấm đấm đá đá là sao? Lần này sát ngạch tất cả các ngươi sẽ đi đến mảnh rừng sau núi, mấy hôm nay gia đinh trong phú đã đuổi hết thú vật trong núi đi xa, lần này các ngươi sẽ theo luật cũ xuất phát từ bìa rừng và đích đến là thác nước lớn trong rừng. Ai về sau cùng là người phải đi trấn tọa kết giới, ách gọi là hi sinh vì gia tộc đi cho nó oách. Ngươi xem sát ngạch như thế thì ngươi tính toán sao?

Tiểu Minh cũng chả thèm nghĩ ngợi gì mà trả lời luôn.

- Thì cứ cắm đầu mà chạy cho nhanh thôi.

- Mày ngu lắm con ạ. Dựa vào tu vi của ngươi chạy được bao nhiêu? Mấu chốt ở đây là phải biết phân phối bảo toàn thực lực. Ngươi lại đây ta cho ngươi xem.

Ba ba hắn lôi ra một tấm bản đồ rồi chỉ chỏ cho hắn.

- Theo ta dự tính nếu không có gì bất ngờ các ngươi sẽ đi không quá ba canh giờ. Ta gọi ngươi tới là để chỉ cho ngươi cách sử dụng lực lượng sao cho khôn ngoan nhất - chỉ vào bản đồ - từ đây tới đây ngươi không cần chạy hết sức miễn sao đừng thọt quá xa là được. Rồi đây tới đâu khi bọn chúng đã mệt ngươi cố gắng rút mạnh khoảng cách, sau đó dùng hết sức về đích nghe chưa? Có gì thắc mắc nữa không? Vốn dĩ hắn đang định hỏi giai đoạn đầu không chạy hết sức thì làm sao theo kịp người ta nhất là nếu bọn kia lại chạy hết tốc lực nữa chứ, nhưng nhìn mặt ba ba hắn cũng đành nhịn. Thấy con trai không có gì hỏi Thiên Hạo lấy ra một cái ngọc giản đưa cho hắn.

- Mặc dù yêu thú hoang dã mạnh sẽ bị đuổi ra nhưng trước khi thi đấu người ta sẽ thả mấy con yêu thú tu vi nhập yêu kỳ sơ kỳ được nhốt từ trước chắc sẽ không ảnh hưởng tới các ngươi lắm nhưng cũng cần cẩn thận. Đây là ngọc giản ghi chép về yêu thú sẽ được thả ngươi xem điểm mạnh yếu của từng loại mà sắp xếp.

Nhận ngọc giản từ tay ba ba hắn liền cất vào túi.

- Cảm ơn ba ba con nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ba ba ạ.

- Được rồi ngươi cứ cố gắng hết sức là được. Phải rồi ta nghe mụ mụ ngươi nói hôm qua ngươi lại gây chuyện phải không. Lần này đụng đến Địa Linh hội tuy không phải là chuyện nhỏ nhưng ta cũng không đặt thành vấn đề quan trọng. Trần gia ta có lịch sử lâu đời, con cháu trần gia đều được gia nhập các tông môn lớn sau khi cống hiến đủ cho tông môn đều quay về trần gia tu luyện vưa trấn thủ gia tộc. Lịch sử gia tộc ta người phi thăng không dươi ba trăm người nay nội bộ cũng không hề yếu so với môn phái nào.- nhìn nghiêm khắc tiểu Minh- Nói thế để ngươi biết về uy phong gia tộc nhưng không phải để ngươi làm càn nghe chưa, nếu thực lực ngươi mạnh ngươi muốn làm gì ta cũng mặc kệ nhưng ngươi đừng có lấy gia tộc làm bia chắn gây thêm rắc rối. Sắp tới là sát ngạch nên ta sẽ không phạt ngươi, không phải là ta tha cho ngươi mà ta sẽ phạt sau - nhìn thấy sự thất vọng rõ rệt trên mặt tiểu Minh ba ba tiếp tục nói- tuy nhiên nếu lần này ngươi đạt được kết quả tốt ta sẽ tha còn nếu kết quả không như mong đợi ngươi sẽ bị phạt gấp đôi. Tiểu Minh vội vàng xuýt xoa. - Ba ba cứ yên tâm con sẽ không làm cho ba ba thất vọng ạ.

- Hừ đừng tường ta nói suông ngươi....

Đang tính trách mắng tên lẻo mép kia tiếp thì ngoài cửa có tiếng nói gấp gáp.

- Tộc trưởng bên ngoài phủ có một đám đông người đang tập trung đòi gặp tộc trưởng ạ. Nghe đâu là người của Địa Linh môn.

Đúng là chó săn thật, vừa nhắc tới là đánh hơi được liền. Thiên Hạo đứng dậy nhìn thằng con đang cúi đầu lạnh giọng.

- Chuyện tốt ngươi gây ra đấy - quay ra hướng cửa đi ra dặn dò tên gia đinh- ngươi đi thông báo cho các trưởng lão về ngay đây.

Rồi một mạch đi về chính điện, tên gia đinh kia cũng chạy đi báo tin để mỗi tiểu Linh ở lạo trong thư phòng. Suy nghĩ một lát hắn cũng quyết định hưởng sảnh đại điện đi tới.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.