*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Do ánh trăng chiếu xuống, tử thủy tinh phát ra ánh sáng màu tím nhạt, dần dần tia sáng này ngày càng mạnh. Hứa Hàn Phương nhịn không được nheo mắt lại.
Ánh sáng tử thủy tinh và ánh trăng xen lẫn với nhau, một chùm bạch quang chói mắt tứ mặt trăng chảy xuống mặt đất, đáy giếng cũng lóe lên tia sáng kỳ dị, đột nhiên trên bầu trời một đạo tia chớp, mặt đất sáng như ban ngày, đâm Hứa Hàn Phương không mở nắt ra được.
Chỉ khoảng mấy giây này, tất cả liền khôi phục yên tĩnh, mặt trăng lại trốn ở sau đám mây. Hứa Hàn Phương chậm rãi mở mắt, mơ hồ trông thấy được phía trước cách đó không xa một người đang ngồi chồm hổm.
“Xin hỏi ngươi cũng là đến xem giếng cổ sao?’’ Hứa Hàn Phương lớn tiếng hỏi.
Người đang ngồi chồm hổm nghe thanh âm của Hứa Hàn Phương, chậm rãi quay mặt lại.
Ánh trăng lại xuyên thấu qua đám mây lộ ra nửa bên mặt.
Nhờ ánh trăng nhìn một lát, Hứa Hàn Phương lại càng hoảng sợ. Không phải là nàng nhát gan, chẳng qua là người tới ăn mặc rất kỳ quái. Một thân giáp trụ, trên đầu vẫn còn một búi tóc. Do sắc trời quá mờ thấy không rõ khuôn mặt.
Người nọ nhìn Hứa Hàn Phương giây lát, đứng lên hướng nàng đi tới.
Hứa Hàn Phương đã không khẩn trương giống vừa rồi nữa. Dù sao làm khảo cổ loại người hiếm lạ cổ quái gì cũng có, mặc thành như vậy cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-gian/134794/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.