“Tiểu Lãng đã sắp lên cấp 3 rồi, thầy chưa nghĩ sẽ cho cháu học trường nào sao?” Cô giáo Dương ân cần hỏi hang.
Tần Tư Thanh nhìn xa xăm lười biếng duỗi eo, tựa lưng vào ghế ngồi khép lại hai mắt, thanh âm nghe có chút mỏi mệt. “Nó thích trường nào thì cho nó học trường đó.”
“A, vậy à...... Hay là thầy cho cháu học học ở trường chúng ta luôn, như vậy sẽđỡ phiền phức!?”
Cô giáo Dương chăm chú quan sát Tần Tư Thanh, trên mặt hơi hơi phiếm hồng. Cho dùđã qua một thời gian dài như vậy, cô vẫn luôn động tâm vì người này, mỗi tư thế, mỗi biểu tình đều có thể khiến cho lòng cô nhộn nhạo suốt hồi lâu, như là lần đầu tiên biết yêu.
Cô lặng lẽđứng dậy đi rót một ly trà, rồi đến bên người Tần Tư Thanh, tính đặt ly trà xuống: “Thầy Tần, uống một ngụm tràđi.”
Tần Tư Thanh nâng lên mí mắt cười nói: “Cám ơn hảo ý của cô Dương, tôi phải lên lớp rồi.”
Nói xong liền cầm lấy sách giáo khoa đi ra ngoài.
Tay cô Dương giơ giữa không trung không biết nên làm như thế nào, qua một hồi lâu cô mới nhấc lên tươi cười cương ngạnh, tự an ủi chính mình, không có việc gì, không có việc gì, chỉ cần kiên nhẫn chờđợi thêm chút nữa, một ngày nào đó anh ấy sẽ bị chính mình đảđộng, một ngày nào đó có thể tiếp nhận mình đi.
“Tần Lãng, đi chơi bóng với tôi đi.” Phó Tư Bác một bên ôm bóng rổ một bên tùy tiện ôm chặt bả vai Tần Lãng.
Tần Lãng gãi gãi tóc từ trên bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-gia-phu-tu/174328/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.