Hiện tại, Tần Lãng đang trốn ở tiệm net chơi game, cậu không muốn gặp Tần Tư Thanh, tâm tình trong lòng cậu bây giờ thật sự rất hỗn loạn.
“Tần Lãng.” Một giọng nói không thể nào quen thuộc hơn vang lên sau lưng, tay cậu nhất thời cứng đờ, cảm giác được người phía sau càng lúc càng lại gần, cậu liền muốn chạy trốn.
Tần Tư Thanh mau lẹ giữ lấy tay Tần Lãng: “Chạy loạn cái gì?”
“Người, người.” Tần Lãng đỏ mặt trừng Tần Tư Thanh nói không nên lời.
Giọng nói mang theo ý cười của Tần Tư Thanh vang lên bên tai: “Lại hờn dỗi với ba nữa rồi?”
“Người buông con ra!” Tần Lãng dùng hết sức lực nhỏ bé của mình tránh né khỏi cái ôm của Tần Tư Thanh, sau đó ủ rũđi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Người đừng cóđi theo con.”
Tần Tư Thanh nhìn theo bóng dáng của nhóc, khóe miệng hơi hơi giương lên.
Tần Lãng quẹo sang hướng nào, hắn điều nhanh chân đi theo phía sau.
Cuối cùng Tần Lãng cũng không thèm đểýđến hắn nữa, rầu rầu rĩ rĩ cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Đi được một khoảng khá xa, Tần Lãng đột nhiên quay đầu, nổi giận đùng đùng la ó: “Người như vậy là không đúng chút nào!”
Tần Tư Thanh nhướn mày, “Nga? Cái gì mà không đúng hử?”
“Người, người tại sao lại làm như thế!?” Tần Lãng trợn tròn hai mắt hung hắn kháng nghị lỗi lầm của ba cậu, Tần Tư Thanh khẽ cười: “Ba ba làm cái gì sai nào?”
“Vậy tại sao người lại hôn ta như thế!?” Đầu óc Tần Lãng bây giờ chỉ có thể nghĩđến chuyện hôn môi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-gia-phu-tu/1615628/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.