Mùa đông đã về trên Hồ Bắc. Nhìn những bông tuyết trắng li ti cuốn theo cơn gió bắc phủ dày lên những dải núi uốn lượn quanh vùng tựa tấm khăn dày bà chúa tuyết đặc biệt đan cho nơi đây. Dưới chân núi, lũ trẻ trong thôn đang hào hứng nặn tuyết ném nhau chơi, tiếng cười rộn ràng vang khắp một khoảng không gian rộng lớn. Khói bếp bảng lảng vương vấn nhưng ấm áp nương theo cơn gió mà mang theo chút mùi của sự sống lên trên núi. Trong bếp đó hẳn các lão bà, các thiếu phụ và các tiểu cô nương đang tần tảo nấu mấy món nhắm đơn giản, hâm nóng bầu rượu nồng cho phu quân mình lúc đó đang bận tay sửa lại nông cụ chuẩn bị cho mùa trồng trọt lúc sang xuân. Nhìn những mái nhà đơn sơ nhưng ấm áp như vậy lại khiến Dương Bất Hối chạnh lòng mà thầm rơi lệ, đoạn lại ho một tràng dài nghe mà thắt cả ruột gan. Cách đây chừng hơn một tháng, lúc nàng và con trai đang du ngoạn đất Vân Nam, Tứ Xuyên thì nghe tin dữ từ Võ Đang. Hai người vội lên đường trở lại Võ Đang Sơn ngay. Hiềm nỗi đường xa nhọc mệt, lại thêm hỏa tâm trong lòng khiến Dương Bất Hối đổ bệnh, hành trình cũng vì thế mà chậm lại không ít. Ân Thương Tùng thương mẹ, dẫu trong lòng cũng xót xa, khắc khoải không yên nhưng cũng vẫn không để cho mẹ phải nhọc mệt quá, đi được một chặng lại dừng xe lừa cho mẹ nghỉ ngơi. Vì vậy mà có đến hơn một tháng rồi, hai người mới đến được chân núi Võ Đang. Gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-duong-kiem-lanh-nguyet-dao/2953008/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.