Thu qua đông tới mang theo lớp áo choàng tuyết, tầng tầng lớp lớp trắng tinh phủ lên khắp Nga My Sơn. Những bông tuyết trắng thẩn thơ rơi, luẩn quẩn theo những cơn gió bắc qua lại, rụng xuống lòng hồ Yên Vũ khiến nước hồ khi thường xanh trong màu lục bảo mà nay lại ngả màu biêng biếc lạ kỳ. Đám cá tôm mải trú lạnh dưới đám tảo bẹ nơi đáy hồ, chẳng buồn lên đớp tăm như mọi khi khiến mặt hồ phẳng lặng như gương, đẹp đấy, mà cũng buồn nao lòng. Vĩnh Tình ngồi đong đưa chân nơi ven cầu đá, đầu óc cũng như bông tuyết kia nghĩ vẩn vơ chẳng chuyện nào vào chuyện nào. Lòng cô cũng như lòng hồ kia, yên đấy mà buồn vậy. Từ ngày Vĩnh Niệm theo chân thái sư phụ bôn tẩu giang hồ, Nga My như chẳng còn vui tươi như trước. Hàng ngày cô tỉnh dậy chẳng còn thấy bóng dáng sư tỷ nhẹ nhàng dạo bước hứng sương mai làm trà. Cũng vắng rồi tiếng cười trong trẻo, pha trò lúc cô luyện công vất vả. Và nhất là vắng cả bờ vai tối tối cho cô dựa vào rồi âu yếm chải tóc cho cô trước lúc đi ngủ. Tuy sư phụ nuôi nấng cô suốt tám năm, cũng rất ân cần. Nhưng tính sư phụ nghiêm khắc, dường như giống một người cha hơn người mẹ. Bóng dáng mẹ cô năm nào, Vĩnh Tình tìm thấy trong Vĩnh Niệm, và bóng dáng ấy đã gắn bó với cô suốt tám năm. Vĩnh Tình lẩm bẩm, phụng phịu nói thầm cho mình nghe:
- Chẳng biết sư tỷ đi xa vậy có nhớ mình không. Đi biệt cả nửa năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-duong-kiem-lanh-nguyet-dao/2953001/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.