Lần đầu tiên tôi cảm thấy bất lực trước diện tích rộng lớn của Giang thành.
Ngay khi biết Hứa Dục Duy trốn học, tôi lập tức cùng Lương Mộ Hi chia nhau ra tìm, lái xe vòng quanh thành phố to lớn này.
"Chị thật không biết Duy Duy có thể đi đâu được! Con bé luôn rất hiểu chuyện." Giọng nói lo lắng của Lương Mộ Hi truyền qua điện thoại, "Chúng ta có nên báo cảnh sát không?"
"Cứ từ từ đã, Duy Duy sẽ không chạy quá xa đâu." Chỉ là tôi không biết Duy Duy đi đâu.
Vì lái xe cần tập trung, tôi tạm thời kết thúc cuộc gọi với Lương Mộ Hi, vừa lái xe vừa nhìn ngó xung quanh.
Chuyến bay khởi hành vào tối mai, hôm nay Hứa Dục Duy mất tích, ý nghĩa của việc này đã rất rõ ràng.
Tim tôi quặn thắt, nhất là khi nghe Lương Mộ Hi nói em rất hiểu chuyện. Dừng trước đèn đỏ, nắng chiếu thẳng vào trong xe, tôi nheo mắt, nhớ tới chuyện rất lâu trước kia.
Là buổi họp phụ huynh của Hứa Dục Duy, từ lâu lắm rồi.
Sự hiểu chuyện của Duy Duy hoàn toàn là do bị ép buộc. Tôi, một người sắp bước đến ngưỡng tuổi ba mươi, đang đứng bên bờ sụp đổ khi biết việc này, huống chi là một đứa trẻ mới mười bốn tuổi.
Đặc biệt, chính người mẹ sống nương tựa lẫn nhau từ bé quyết định chủ động kết thúc sinh mệnh của mình, đối với em có bao nhiêu tàn nhẫn...
Tôi nén cảm giác chua xót nơi sống mũi, đạp chân ga tiếp tục chạy lòng vòng, mãi đến khi sắp hết xăng, tôi mới tạm thời đi vào trạm xăng dầu.
Đổ đầy xăng xong, đang định tiếp tục lên đường thì vô tình nhìn đến một bóng người quen thuộc, hai mắt bất giác mở lớn, hạ cửa kính xe gọi to: "Ôn Ôn!"
Ôn Ôn đang đi ra từ toilet cũng ngạc nhiên y hệt, "Lê Thần? Sao cô lại ở đây? Chẳng phải cô nên đến Hà Lan sao?"
Tôi bắt lấy cô ấy, vội hỏi: "Cô có nhìn thấy một học sinh cấp hai không? Nữ sinh, tóc dài, cao chừng này?" Tôi chỉ vào vai mình, lo lắng hỏi cô ấy.
Ôn Ôn suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên trừng to mắt, "Vừa rồi ăn mì chỗ bố tôi hình như có thấy, cô có muốn cùng tôi đi xem thử không?"
Nghe vậy, tôi vội gật đầu, vừa kéo Ôn Ôn lên xe vừa giải thích mình đang tìm Hứa Dục Duy đột nhiên mất tích. Xe dừng lại, tôi và Ôn Ôn bước nhanh đến quán mì, thoáng nhìn vào bên trong, sững sờ.
"Sao vậy?" Ôn Ôn hỏi.
Ở chiếc bàn trong góc, một cô bé mặc đồng phục học sinh đang ngủ gục trên bàn, bóng dáng kia tôi không thể nào quen thuộc hơn.
Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, tôi cảm thấy toàn thân kiệt quệ, buồng tim khó chịu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ôn Ôn hỏi: "Là cô bé ấy sao?"
Thấy tôi gật đầu, Ôn Ôn nói tiếp: "Vừa nãy tôi thấy nữ sinh này tới đây một mình, giống như đói bụng muốn ăn mì nhưng lại không có tiền, cứ đứng chần chừ ở đấy. Tôi nghĩ cũng chỉ là một bát mì thôi, thế là nói cô bé ngồi cùng bàn, mời một bát mì."
Tôi chậm chạp bước đến gần Hứa Dục Duy, không định đánh thức em mà chỉ nhìn vào thân thể gầy gò của em, như đang nói với Hứa Dục Duy và cũng với chính mình: "Cuối cùng cũng tìm được rồi."
Ôn Ôn thấy lạ, tôi bèn giải thích sơ qua đầu đuôi, không ngạc nhiên khi cô ấy trố mắt ngoác miệng hỏi: "Vậy ra, em ấy chính là con gái của phó tổng Hứa?"
Tôi gật đầu, làm động tác im lặng, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi bên cạnh Hứa Dục Duy.
Ôn Ôn dùng ánh mắt dò hỏi tôi nên làm gì sau khi tìm thấy người, nhưng tôi chỉ muốn để cô bé yên tĩnh ngủ một chút, thế là cởi áo khoác đắp lên người em, cô bé đột nhiên giật mình, cơ thể chấn động, ngã ra sau——
Loảng xoảng.
Đó là âm thanh khi chiếc bát va vào bàn ăn rồi rơi xuống đất. Tôi kêu lên một tiếng vì đau rồi vội cúi đầu xem Hứa Dục Duy có vấn đề gì không, "Em có sao không? Có bị va đập vào đầu không?"
Khi nhìn thấy cánh tay tôi ửng đỏ vì bị nước nóng văng trúng, Ôn Ôn hoảng sợ thốt lên: "Lê Thần! Tay của cô..."
"Đừng lo." Tôi chống người dậy, từ từ rút cánh tay còn có thể cử động ra khỏi gáy Hứa Dục Duy, "Em cũng đứng lên đi."
Mặt Hứa Dục Duy đầy vẻ hoảng loạn, thấy em như vậy tôi có chút đau lòng. Tôi hướng về phía ông chủ và những thực khách khác nói xin lỗi từng người một, lúc này sự hỗn loạn mới lắng xuống.
"Mau xả nước đi." Ông chủ giục, tôi gật đầu, khập khiễng theo ông ấy vào khu vực nấu nướng, vừa vặn vòi, nước lạnh xối xả tuôn ra, càng lạnh lẽo trong ngày đông khắc nghiệt thế này.
Tiếng bước chân rất khẽ của Hứa Dục Duy từ từ tiến lại, tôi tiếp tục xả nước như không có chuyện gì, đến khi cánh tay không còn sưng đỏ tôi mới tắt vòi, nói cảm ơn ông chủ.
Tôi quay đầu hỏi: "Em còn đói bụng không? Hay là chị mua cho em một bát mang về?"
Hứa Dục Duy cắn môi dưới, lắc đầu nguầy nguậy. Thấy em như thế, tôi nở nụ cười bất lực, lúc này có nói gì cũng vô ích, đành phải nghe theo em.
"Có ổn không?" Ôn Ôn bước đến lo lắng hỏi.
"Không sao, chỉ bỏng một chút thôi. Chuyện hôm nay cảm ơn cô, khi nào tôi mời cô đi ăn nhé."
Ôn Ôn xua tay bảo tôi mau về nghỉ ngơi, tôi gật đầu với một tiếng "ừm". Đi mấy bước, chợt nhận ra Hứa Dục Duy không đi theo, tôi dừng lại, quay đầu nhìn em.
Đi tới trước mặt cô bé bướng bỉnh, tôi đưa tay ra với em, dịu giọng: "Có muốn cùng chị về nhà không?"
"... Tại sao chị không mắng em?"
Tôi ngẩn ra.
Hứa Dục Duy khẽ run, không biết là vì lạnh hay vì gì đó khác, "Em không những trốn học mà còn bỏ nhà đi, bây giờ lại làm chị bị thương, sao chị không mắng em, chị không lo cho em sao? Nên có phản ứng bình thường của phụ huynh chứ!"
Tôi im lặng, nhìn thẳng vào đôi mắt bối rối bất an ấy, mặc em nói tiếp: "Em không muốn đi, không muốn lên máy bay ngày mai, không muốn rời khỏi nơi này, không muốn nhìn mẹ chết, em không muốn! Em không muốn..."
Nói đến cuối, em khóc nức nở.
Thấy Hứa Dục Duy như đang cố nén những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, tôi chỉ bình tĩnh nói: "Đừng nén, khóc được sẽ khá hơn."
Lần đầu tiên, em nhìn tôi bằng ánh mắt oán trách, nhưng đáp lại lời tôi, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.
Tôi đứng trong gió rét, chịu đựng cái lạnh thấu xương, lặng yên chờ tâm trạng Hứa Dục Duy ổn định. Lát sau, thấy Hứa Dục Duy không còn thút thít nữa, tôi mới nói: "Em biết không? Chị cũng giống em, rất sợ mất đi chị ấy."
Đôi mắt sưng đỏ vì khóc mở to.
"Rất nhiều lần chị muốn nói với mẹ em, chúng ta đừng đi Hà Lan, có thể vẫn còn hi vọng, chúng ta có thể đánh cược xem, biết đâu sẽ tốt hơn... Nhưng mà, mỗi đêm chị nhìn thấy chị ấy rơi nước mắt vì đau đớn, chị không thể nói ra lời."
Tôi tiến một bước đến gần Hứa Dục Duy, thấy em không định lùi lại mới đi thêm một bước nữa, "Mẹ em là người dịu dàng nhất trên đời này. Chỉ cần một người trong chúng ta muốn chị ấy từ bỏ việc an tử, nhất định chị ấy sẽ đồng ý, em có tin không?"
Hứa Dục Duy không gật cũng không lắc đầu, giống hệt Hứa Nhân Ninh.
Thấy Hứa Dục Duy bộc trực đáng yêu như vậy, ánh mắt tôi dịu đi, nói nhỏ: "Chị ấy sống đau khổ thế nào, nhất định em là người biết rõ hơn chị, đúng không?"
Hứa Dục Duy cúi đầu, vai co lại, khiến người ta không khỏi xót xa. Tôi nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy em, xoa tóc em, nói tiếp: "Em có thể dựa dẫm vào chị nhiều hơn. Tâm trạng của em dù tốt hay xấu đều có thể cho chị biết."
"... Tại sao?"
Tôi nới ra khoảng cách, nhìn thấy chóp mũi đỏ ửng kia, cười khẽ, "Em nghĩ là tại sao?"
"Chị... thích mẹ em, phải không?"
Ngày đó, cuối cùng vẫn đến. Lúc này, khi thật sự đối mặt với vấn đề phức tạp giữa tôi và Hứa Nhân Ninh, tôi cảm thấy bản thân bình thản hơn nhiều so với tưởng tượng.
Tôi không chút nghĩ ngợi lắc đầu, chậm rãi nói dưới ánh mắt ngạc nhiên của em: "Là yêu. Chị yêu chị ấy, đã rất lâu, và cả em nữa."
Hứa Dục Duy nhìn tôi, viền mắt ướt át.
"Chị yêu em không phải vì em là con gái của Hứa Nhân Ninh, mà vì em là Hứa Dục Duy. Tôi nhìn thẳng vào em, nghiêm túc nói từng câu từng chữ, "Đối với chị, em không phải là phần phụ của bất cứ ai. Dù có một ngày Hứa Nhân Ninh rời khỏi chúng ta, chị cũng sẽ không vì thế mà vứt bỏ em, không quan tâm em, hiểu chứ?"
Hứa Dục Duy giơ tay dùng sức lau nước mắt, cúi thấp đầu, kéo tay tôi nghẹn ngào nói: "Chúng ta đi mua thuốc, sau đó, về nhà."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]