Chương trước
Chương sau
Bà ngoại của Hứa Nhân Ninh qua đời trong thanh thản vào đêm hôm đó.

Đầu xuân, Hứa Nhân Ninh hứng chịu một trận sương tuyết, bụi tuyết bay tán loạn cùng sự ra đi của chủ tịch Hứa, rơi xuống một thân tro bụi, dẫu vậy thì tôi vẫn cảm giác chị chưa từng thất sắc, ít nhất thì trong mắt tôi chị vẫn đẹp tươi chói loá như vậy.

Dù tôi không thể ngăn mưa đổ, nhưng tôi có thể ở bên chị đến khi mưa tạnh.

Hứa Nhân Ninh bận bịu xử lý hậu sự của chủ tịch Hứa và công việc kinh doanh của TESS, còn tôi thay chị chu toàn mọi chuyện trong nhà. Khi tôi nói với Hứa Dục Duy chuyện này, rõ là cô bé không thể hiểu hết được, chỉ mờ mịt gật đầu.

Đối với Hứa Dục Duy, có lẽ chủ tịch Hứa chỉ là một người xa lạ có cùng huyết thống mà thôi.

Việc tôi hoà hảo với Hứa Nhân Ninh tất nhiên sẽ khiến Lương Mộ Hi và Đàm Nhã Hằng cảm thấy vui mừng. Sự vui vẻ của Lương Mộ Hi thể hiện rằng cuối cùng chị ta cũng chờ được rồi, còn Đàm Nhã Hằng chỉ hỏi tôi một câu.

"Trong lòng cậu không còn gút mắc sao?" Cô ấy bình tĩnh hỏi.

So với niềm vui trọn vẹn của Lương Mộ Hi, Đàm Nhã Hằng rõ ràng lý trí và tỉnh táo hơn. Đối mặt với lời nói trúng tim của cô ấy, tôi chỉ biết gượng cười, khuấy ly hồng trà đáp: "Thành thật mà nói là còn, nhưng đã phai nhạt rất nhiều. Nên nói thế nào nhỉ... So với chuyện này, tớ cảm thấy sự vui vẻ của Hứa Nhân Ninh quan trọng hơn."

Đàm Nhã Hằng im lặng vài giây, lần nữa mở miệng: "Vậy chừng nào hai người sẽ ở bên nhau?"

"Phụt! Khụ, khụ..." Suýt chút nữa tôi phun ra hết đồ uống, vừa sặc sụa vừa lườm cô ấy: "Nói lung tung gì vậy..."

Đàm Nhã Hằng tỏ vẻ ngờ vực, giọng điệu không chút giễu cợt mà chân thành nói: "Không phải sao, người sáng mắt đều nhìn ra được hai người thích nhau, nếu đã thích nhau thì tại sao lại không ở bên nhau?"

Tâm trí tôi trôi xa, nói nhỏ: "... Tớ không biết."

Từ "thích" này, có lẽ, từng có lúc Hứa Nhân Ninh muốn nói với tôi —— Nhưng tôi đã ngăn chị lại, dưới bầu trời đầy sao.

"Nếu Hứa nữ vương tỏ tình với cậu, cậu có đồng ý không?" Câu hỏi sắc bén của Đàm Nhã Hằng buộc tôi phải nhìn thẳng vào thực tại. Tôi mơ hồ biết, sẽ có một ngày Hứa Nhân Ninh tỏ tình.

Nghĩ đến điều này, tôi yếu ớt nói: "Tớ cảm thấy... như bây giờ cũng tốt."

"Ý của cậu là, tiếp tục để Hứa nữ vương bao nuôi?"

"Khụ! Khụ, khụ..." Tôi lại bị sặc nước.

Đàm Nhã Hằng nhún vai, không đồng tình: "Trạng thái bây giờ của hai người cũng chẳng khác gì hẹn hò, hoặc có thể nói là Hứa nữ vương đang 'Kim ốc tàng Kiều'."

"Cậu..."

"Cậu nói cho đúng lương tâm đi." Đàm Nhã Hằng nheo mắt, "Bây giờ cậu vẫn chỉ xem Hứa nữ vương là 'bà chủ' sao?"

Tôi im lặng, Đàm Nhã Hằng thấy tôi không trả lời, nói tiếp: "Nếu không phải chỉ là bà chủ, vậy thẳng thắn hơn một chút đi, không phải là một tên mặt trắng được bao nuôi à?"

"... Cậu đúng là bạn tốt của tớ." Tôi xoa ấn đường bất lực trả lời.

Đàm Nhã Hằng khẽ cong môi, "Tớ chỉ muốn nhắc nhở cậu vấn đề nên đối mặt mà thôi. Cậu phải biết rằng, người yêu phải bình đẳng với nhau thì mới có thể lâu dài, nhưng cậu và Hứa nữ vương chênh lệch nhau xa lắm, ý tớ là, không chỉ là tuổi tác, cậu hiểu mà."

Tuy đồng ý với quan điểm của Đàm Nhã Hằng, nhưng tôi vẫn không nhịn được phản bác: "Đừng cứ một hai nói rằng bọn tớ sẽ ở bên nhau chứ." Cô ấy chỉ cười nhạt.

Nhưng sau khi nói chuyện với Đàm Nhã Hằng, tôi không thể không suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Hứa Nhân Ninh.

Nghĩ đến đây, tôi lại nhớ đến lúc tôi và Lương Mộ Hi ăn tối.

Hứa Dục Duy được má Vương đón đi chơi nên tôi mới có thời gian gặp Lương Mộ Hi. Thấy dáng vẻ mệt mỏi của chị ta, tôi quan tâm hỏi: "Chị không sao chứ? Nếu mệt quá thì về nhà nghỉ ngơi đi."

"Chị đang nghỉ ngơi đây." Lương Mộ Hi chớp mắt mấy cái với tôi, "Em là một trong số ít những nơi thanh tịnh bên cạnh chị."

Tôi mỉm cười lắc đầu, luôn chịu thua trước sự tinh nghịch của chị ta.

Lương Mộ Hi cười khanh khách mấy tiếng, rồi bỗng chuyển giọng nghiêm túc nói: "Đừng nói với Nhân Ninh, cô ấy sẽ lột da chị mất."

Tôi bật cười, "Hứa Nhân Ninh sẽ không đâu, chị ấy mệt đến mức không có sức lườm chị ấy chứ."

Lương Mộ Hi ngạc nhiên hỏi: "Nhân Ninh nói hết với em rồi à?"

"Không, em chỉ đoán rằng mọi chuyện không dễ xử lý, em cũng không muốn làm phiền chị ấy nên cố gắng không hỏi." Tất cả những gì tôi có thể làm là pha một tách trà nóng và xoa bóp vai cho chị ấy mà thôi.

"Như thế này cũng tốt." Lương Mộ Hi gật đầu chắc nịch, "Nhưng quả thật là không dễ xử lý... Con người ấy mà, chỉ cần nhìn thấy tiền thì đều giống như đỉa hút máu, đặc biệt là một khoản kếch sù gần như từ trên trời rơi xuống thế này, đó chính là khi sự xấu xa lộ rõ nhất."

Tôi biết Lương Mộ Hi đang nói về gia đình họ Hứa, đành gật đầu ra vẻ hiểu ý. Chị ta cười nhạt với tôi, đổi chủ đề. Nói chuyện với chị ta, nhưng suy nghĩ của tôi cứ mất khống chế trôi về phía Hứa Nhân Ninh.

Hứa Nhân Ninh giống như hũ nút, chẳng nói chẳng rằng, dù cho người khác muốn chia sẻ với chị cũng không biết nên bắt đầu giúp đỡ từ đâu.

Có lẽ Lương Mộ Hi cũng cảm giác được sự mất tập trung của tôi nên đột nhiên im lặng, tôi nhanh chóng hồi thần, tưởng rằng chị ta tức giận, nhưng chị ta chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt thâm sâu như đang suy tư chuyện gì.

"Lương Mộ Hi?"

"Lê Thần, em vẫn không có chút cảm giác nào với cô ấy sao?"

Tôi sửng sốt, bần thần cúi đầu rồi vội lùa vài đũa cơm vào miệng. Cảm nhận được ánh mắt của Lương Mộ Hi dán vào mình, tôi thầm hít sâu một hơi, nuốt xuống thức ăn trong miệng, ngẩng đầu đáp: "Em không biết."

Lương Mộ Hi bỗng dưng mỉm cười, nụ cười rực rỡ như hoa.

Tôi vừa xấu hổ vừa bối rối, một luồng khí nóng từ cổ bốc lên, nung đỏ cả vành tai. Tôi dời mắt, không muốn đối diện với chị ta.

Thấy Lương Mộ Hi không nói lời nào, tôi liếc nhìn chị ta, ý cười trong mắt chị ta không giảm, vui vẻ nói: "Kể với em một chuyện, ngày trước có một con bò bướng bỉnh trên một mảnh đất hoang, chị đi ngang qua cảm thấy con bò này thật lạ lùng, rõ ràng chỉ cần đi một chút về trước là đến được bãi cỏ xanh um. Nhưng dù chị có khích lệ thế nào thì con bò kia cũng chẳng nhúc nhích, thế là chị quyết định nhổ một nắm cỏ cho con bò ngửi, nhưng con bò vẫn bất động."

Ban đầu tôi nghe rất nghiêm túc, thế nhưng càng nghe càng cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, chỉ thấy Lương Mộ Hi che miệng nén cười, "Sau đó chị nhét cỏ vào miệng bò cho nó nếm thử, rồi nói cho nó biết đó là cỏ xanh phía trước, tuy là nó không chủ động đi, nhưng lần này chị kéo thì nó lại đi theo chị thật!"

Nói đến đây, Lương Mộ Hi giả vờ lấy mu bàn tay lau nước mắt, "Cuối cùng con bò cũng chịu động đậy rồi! Chị vui quá đi mất! Nghe chuyện này, có phải em thấy rất cảm động không?"

"... Một chút cũng không có." Bởi vì con bò kia căn bản là chỉ tôi!

Lương Mộ Hi ha ha cười mấy tiếng, vươn tay xoa xoa tóc tôi, "Đáng yêu thật! Nhưng chúng ta vẫn nên nói chuyện nghiêm túc đi, không trêu em nữa." Chị ta thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc hơn một chút, tôi cũng theo đó mà hơi khẩn trương.

"Đồng ý với chị một chuyện, được không?"

"Chuyện gì?"

"Cùng chị đến dự tang lễ của chủ tịch Hứa." Lương Mộ Hi nghiêm túc nói: "Giấu Hứa Nhân Ninh."

Tôi ngẩn ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.