Chương trước
Chương sau
Hứa Nhân Ninh luôn khiến tôi nghĩ đến đoá hoa mai nhìn thấy khi leo núi cùng anh họ. Lẫn trong những cành khô, nụ hoa trắng ngạo nghễ sừng sững giữa trời, nở rộ trên ngọn cây, thật lạnh lùng, thật kiêu hãnh, mà cũng thật cô đơn.

Mấy ngày sau khi về trường học, tôi cứ mãi nghĩ về chuyện nằm viện không thôi. Mỗi lần Hứa Nhân Ninh đến, chị luôn đứng cạnh cửa sổ đăm chiêu nhìn ra ngoài, không biết đang suy nghĩ gì. Không nhiễm chút bụi trần giữa dòng đời hối hả, chị thật thanh nhã, vô hình trung tạo ra khoảng cách với mọi người, kể cả tôi.

Cô bạn xấu xa Đàm Nhã Hằng của tôi chỉ bình luận đơn giản về chuyện này: "Cậu té xe mà té trúng vận may luôn, Lưu Lê Thần." Vừa nhếch khoé môi, cô ấy vừa không tiếc lời chế nhạo: "Chuyện này còn khó hơn trúng xổ số nữa, va phải người có tiền, éo le thật."

Những câu nói dí dỏm của cô ấy đôi khi khiến tôi bật cười, nhưng lúc này tôi chỉ cảm thấy không thốt nên lời, đành bất lực nhìn cô ấy, thở dài.

"Nhưng cũng cảm ơn cậu đã nói với Sở Uy chuyện hôm đó."

Đàm Nhã Hằng nổi sung, khoanh tay trước ngực, không đồng tình nói: "Kiểu gì thì tớ cũng phải cho cô ta biết đã chà đạp lên chân tình của người khác thế nào. Nói thật, tớ thật sự không thích vẻ khôn khéo của cô ta, mua vui khắp nơi, rốt cuộc là tại sao cậu lại thích cô ta? Chỉ vì gương mặt đấy?"

Thật ra Đàm Nhã Hằng đã nói giảm đi rất nhiều, nhưng tôi nghe vào vẫn cảm thấy chói tai. Chói tai thì chói tai, dù sao thì đó vẫn là hai chuyện khác nhau, tôi sẽ không giận hay đối xử với Đàm Nhã Hằng khác đi vì thế, chỉ có thể cười gượng.

Im lặng vài giây, Đàm Nhã Hằng cong môi nói: "Đây là khía cạnh đáng khen trong tính cách thối nát của cậu, ngay thẳng."

Tôi không nói lời nào, cô ấy lại tiếp: "Lạnh nhạt và lạnh lùng chỉ khác nhau một từ, nhưng dường như dùng trên người cậu chẳng có mấy khác biệt." Đôi khi Đàm Nhã Hằng nói chuyện không ăn nhập gì với nhau, mạch não cong cong quẹo quẹo, tôi cũng lười hiểu. Nhưng tới câu tiếp theo, tôi lập tức có ý kiến.

"—— Vậy sao cậu lại có thành kiến với chị nhà giàu kia vậy? Thành kiến là một loại bất công, biết không?"

Nghe cô ấy nói bậy nói bạ, tôi lườm dài một cái, tức giận nói: "Cậu có bệnh không? Tớ không có thành kiến với chị ấy, chỉ là không hoà hợp được."

"Nhưng cậu vẫn hoà hợp với tiền đấy thôi."

"Rất cảm ơn câu móc mỉa của cậu."

Tôi đặc biệt mẫn cảm với tiền bạc chẳng vì lý do gì khác ngoài sự túng thiếu, cộng với việc biết mình sẽ lẻ loi cả đời vì xu hướng tính dục không thể thay đổi, có tiền mới làm tôi yên lòng. Có tiền mới không phải cúi mình trước người khác, mới không bị người ta vứt bỏ, trở thành gánh nặng.

Tôi cảm thấy, so với được "yêu" thì được ai đó "cần" có giá trị hơn. Đương nhiên, suy nghĩ đó của tôi ngoại trừ nói với Đàm Nhã Hằng thì chỉ có thể nhận lấy ánh mắt khác thường của người khác. Suy cho cùng, không mấy ai quan tâm đến mối quan hệ và cân đong khoảng cách với người khác giống như tôi.

Nhưng cũng không phải tôi cố tình làm vậy, chỉ vô thức mà làm —— Tôi lại nhớ tới dì, tới ánh mắt đau đớn của bà.

Thật ra tôi rất sợ. Tôi sợ dì thẳng thừng nói với tôi rằng, bà hi vọng người tử vong trên chiếc máy bay đó, là tôi.

"Không phải cậu nên đi gặp sugar mommy rồi sao?" Đàm Nhã Hằng liếc nhìn đồng hồ đeo tay, chế nhạo: "Bước lên con đường bao nuôi rồi đây."

".... Đàm Nhã Hằng."

"Thôi thôi, tớ không nói nữa." Cô ấy phẩy tay: "Cậu nên nghe lọt tai ít lời tớ nói đi." Tôi không gật cũng không lắc đầu, chỉ bước nhanh ra khỏi trường đi ăn trưa.

Vừa ra khỏi cổng tôi đã bắt gặp chiếc xe sang bắt mắt kia, đầu hơi đau đau. Tôi đến gần xe, vốn định ngồi ở ghế sau nhưng Hứa Nhân Ninh đã hạ cửa sổ xe nói: "Ngồi đây đi, đưa em đến một nơi."

Bà chủ đã nói thế, tất nhiên tôi phải nghe lời.

Hứa Nhân Ninh nói tên một nơi, tôi cứ tưởng là trường dạy lái xe nên khi xe dừng trước một trường học, tim tôi bỗng đập loạn.

"Sao em không xuống xe?" Chị hỏi.

Tôi ngơ ngác quay đầu: "Đây là..."

"Xuống xe rồi nói."

Thế là tôi theo Hứa Nhân Ninh xuống xe, cùng chị ấy đi vào trường. Tôi chẳng hiểu thế nào, liên tục nhìn chằm chằm chị ấy, nhưng dường như chị không có ý định giải thích, thế là tôi cũng không truy hỏi.

Đi được một lúc, Hứa Nhân Ninh ngồi xuống băng ghế dài, mở miệng nói câu đầu tiên: "Em cảm thấy nơi này thế nào?"

Tôi nghệch mặt hỏi: "Ý chị là gì?"

"Sau này, tôi muốn cho Duy Duy học ở đây."

Gió mát nhẹ đưa, truyền đến tiếng cười đùa của đám trẻ con phía xa, thật vui vẻ. Tôi nhìn góc mặt nghiêng của Hứa Nhân Ninh, nghiền ngẫm những lời chị nói, lúc này mới hiểu được ý tứ trong đó.

"Tại sao lại hỏi tôi..."

Hứa Nhân Ninh chăm chú nhìn tôi vài giây, cong môi nở nụ cười: "Sau này em sẽ thường xuyên đến, nên cho em biết vị trí và môi trường trước cũng không quá đáng."

Tôi bất thình lình nghẹn lời, không ngờ Hứa Nhân Ninh lại nghiêm túc với chuyện này; nếu đã nhắc tới, tôi cũng định nói cho rõ: "Chị Hứa, tôi nghĩ chuyện này không ổn lắm."

Vẻ mặt Hứa Nhân Ninh không thay đổi, nhưng ánh mắt thúc giục tôi nói tiếp.

"Chúng ta mới gặp mặt vài lần, tôi không cảm thấy mình có thể chăm sóc tốt cho quý tiểu thư." Tôi cố gắng thể hiện sự chân thành của mình hết mức, tiếc là Hứa Nhân Ninh không chịu thua, bình tĩnh nói: "Cảm thấy tốt hay không là do tôi quyết định."

Tôi cười khổ, nghĩ rốt cuộc là mình quen biết người thế nào đây... Vừa định mở miệng thì qua khoé mắt, một vệt xanh nhạt hướng về phía chúng tôi, tầm mắt của cả hai rơi xuống cánh diều đang từ từ chạm đất.

Một đứa bé chạy về phía chúng tôi, thở hồng hộc cầm con diều đi qua một bên, khuôn mặt bé xíu đỏ bừng đầy vẻ thất vọng, bàn tay nho nhỏ cố ném con diều lên trời, không ngoài dự đoán lại lần nữa rơi xuống đất.

Thật ra hôm nay gió không nhỏ, nhưng nếu muốn con diều bay thẳng lên lại hơi khó. Tôi nghĩ có lẽ đứa bé kia không ngờ gió không đủ mạnh nên mới cố sức ném nó lên.

Sau khi quan sát một lúc, Hứa Nhân Ninh đứng dậy đi về phía đứa bé đang nô đùa vui vẻ.

Tôi khó hiểu nhìn chị ấy.

Hứa Nhân Ninh khom lưng nói đùa với đứa bé vài câu, chỉ chốc lát sau chị ấy đã cầm lên cánh diều xanh nhạt, đứa bé giữ dây, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Bóng chiều ngả về tây, bóng dáng chị mơ hồ, nụ cười yếu ớt trên mặt lẫn vào ánh sáng, chiếc bóng mảnh mai kéo dài dưới nền đất.

Ngay khi gió vừa lên, đứa bé sải bước về trước, bước chân gấp gáp, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi, nhưng khi Hứa Nhân Ninh buông tay, cánh diều kia vẫn chưa bay lên không trung mà từ từ rơi xuống đất.

Vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt đứa nhỏ, Hứa Nhân Ninh ngồi xổm trước mặt cậu bé, xoa đầu nó không biết nói gì, khuôn mặt non nớt nín khóc mỉm cười, lại vui vẻ.

Tôi ngẩng đầu nhìn ngọn cây lay động, gió đã hơi to, nhưng bàn tay trẻ con nhỏ bé muốn điều khiển cánh diều to bằng nửa thân mình không phải là chuyện dễ...

Tôi đặt tay lên tay đứa bé, sau mấy lần giật, cánh diều đã bay lên theo chiều gió.

"Bay lên rồi! Bay lên thật rồi!"

Tiếng reo vui của đứa bé theo gió truyền vào tai tôi. Tôi kéo dây, ngửa đầu nhìn cánh diều đang bay trong gió rồi nhớ tới chuyện rất lâu trước đây. Thấy cánh diều không còn lắc lư chao đảo, tôi đưa dây để cậu bé tự chơi.

Hứa Nhân Ninh bước đến gần tôi nói: "Không hiểu tại sao, nhưng ban nãy tôi cảm thấy em sẽ tới giúp."

Không biết có phải tôi nghe lầm hay không, nhưng giọng điệu của chị ấy như thể khẳng định.

"Có lẽ." Tôi đáp.

"Em đang suy nghĩ chuyện gì à?" Hứa Nhân Ninh đột nhiên hỏi. Tôi thu lại tầm mắt, hơi ngạc nhiên nhìn chị ấy: "Sao vậy?"

"Cũng không có gì, chỉ cảm thấy thế thôi." Chị nói.

Im lặng vài giây, tôi mở miệng nói: "Tôi chỉ nghĩ tới dì cũng từng đưa tôi đi thả diều ngày bé, tuy lúc đó tôi còn rất nhỏ nhưng ấn tượng lại rất sâu."

"Bà ấy là người thế nào?" Hứa Nhân Ninh hỏi.

Dì là người thế nào à... Nhất thời tôi không biết bắt đầu từ đâu, đành lắc đầu.

"Nghe ra thì quan hệ cũng không quá tệ."

Việc Hứa Nhân Ninh vừa nhìn đã thấu không nằm ngoài dự đoán của tôi, chị ấy rất biết cách nghe lời đoán ý, trực giác cũng chuẩn, nhưng vì mới quen biết nên tôi cũng không muốn nói quá nhiều, chỉ nhẹ đáp: "Quan hệ không tệ, chỉ là chúng tôi mất liên lạc hai năm, từ khi tôi vào Đại học đến giờ... không liên lạc với nhau."

Hứa Nhân Ninh mỉm cười, không hỏi thêm về dì nữa, thay vào đó chị ấy nhìn về phía trước, lại lộ vẻ đăm chiêu như khi ở bệnh viện, nhưng dường như có chỗ nào không giống lắm, tôi cũng không nói rõ được.

"Bà là người rất tốt."

Hứa Nhân Ninh hơi ngạc nhiên nhìn sang, tôi cố phớt lờ ánh mắt của chị, cúi đầu nhìn lá rơi khẽ khàng trên đất, nói: "Tuy rằng vì vài lý do mà dì bảo tôi đi, nhưng tôi thật sự không trách bà ấy, chỉ cảm thấy bản thân mình bất lực. Tôi luôn biết bà ấy không cần phải chăm sóc tôi như thế, dù sao đây cũng không phải nghĩa vụ của bà, nhưng bà với đối xử với tôi rất, rất tốt."

Thật ra tôi cũng không biết mình bị làm sao, sao có thể nói những lời từ đáy lòng với một người vừa mới quen, nhưng một khi đã nhắc tới thì khó mà không nghĩ. Tôi luôn biết, không phải tôi đã quên, chỉ cố gắng làm bản thân không nhớ đến.

Giờ phút này nghĩ tới, trọng lượng của hồi ức càng thêm nặng.

"Không phải em cũng là người rất tốt ư." Giọng điệu Hứa Nhân Ninh điềm tĩnh, không một chút gợn: "Vì thế nên dì mới đối xử tốt với em như thế."

Tôi không biết.

Thấy trời đã tối, chúng tôi cũng lên xe rời trường. Tôi vốn nghĩ chuyện này cũng không sao, nhưng khi Hứa Nhân Ninh đưa thẳng tôi đến nhà chị ấy, tôi lập tức có chút hối hận.

"Thật ra chị không cần khách sáo thế đâu..." Tôi thật sự hi vọng chị ấy sẽ nhận ra tôi đang từ chối khéo, nhưng chị lại chạy thẳng vào gara phớt lờ nguyện vọng của tôi, tôi đành phải cắn răng xuống xe theo.

Trước cửa, tôi hướng về bóng lưng của chị, giãy giụa: "Tôi, tôi về trường trước, không làm phiền đến chị."

Hứa Nhân Ninh quay đầu liếc nhìn tôi rồi thu tầm mắt ấn chuông cửa: "Đây là cách nhanh nhất để em làm quen với Duy Duy, huống hồ xe tôi vẫn ở đây, cơm nước xong tất nhiên tôi sẽ đưa em về."

Tôi xoa ấn đường, lòng cảm thấy thật vô lý, nhưng nghĩ đến đối phương là Hứa Nhân Ninh thì chẳng còn bất ngờ nữa.

"Cậu làm bọn mình chờ lâu quá đấy." Khi cửa mở ra, không phải Hứa Dục Duy mà là một phụ nữ xa lạ mở cửa.

"Có chút việc nên về trễ." Hứa Nhân Ninh chỉ vào tôi giới thiệu, bất chấp ý nguyện của tôi: "Đây là Lưu Lê Thần, là sinh viên Đại học từng nói với cậu. Cô ấy là Lương Mộ Hi, bạn của tôi, hiện đang làm bác sĩ Đông y."

"Trước kia từng là đồng nghiệp của cậu." Người phụ nữ tên Lương Mộ Hi bổ sung thêm, "Đúng không, phó giám đốc Hứa?"

Bất chợt, một giọng nói bi bô non nớt xen vào. Nhìn về hướng giọng nói, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Hứa Dục Duy, tôi khẽ mỉm cười.

"Quái thật, rõ ràng Duy Duy rất sợ người lạ." Lương Mộ Hi khó tin nhìn tôi: "Sao lại có vẻ thân thiết với em quá vậy?"

"Chắc là có duyên." Hứa Nhân Ninh khẽ nói.

Lương Mộ Hi hơi nhướng mày, đáy mắt lộ ra ý cười, "Phải không, vậy xem ra hai người thật sự có duyên rồi."

Tôi im lặng, thầm nghĩ có lẽ Lương Mộ Hi nói đúng, tôi luôn có duyên với trẻ con. Tôi để Hứa Dục Duy kéo vào nhà, bởi vậy đã bỏ lỡ ánh sáng lấp lánh trong mắt chị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.