Chương trước
Chương sau
Đầu óc Giang Hân Yên rối bời, căn bản không biết ra khỏi bệnh viện thế nào, chờ tới lúc lấy lại tinh thần thì đã ngồi trong xe.
“Cô chủ, bây giờ đi đâu đây?” Tài xế hỏi.
Lúc Giang Hân Yên định nói về nhà, khóe mắt liếc thấy anh trai cô, “Phiền chú chờ một lát, cháu vừa nhìn thấy anh.”
Cô nói với tài xế một tiếng, đuổi theo Giang Minh Thắng đang cầm một đống đồ trong.
Giang Minh Thắng mặc một bộ đồ thể thao màu xám nhạt, nhìn rất thanh tú, sáng sủa. Thấy cô, anh không chờ được liền hỏi: “Gặp Hướng Thu Vân chưa?”
“Rồi ạ.”
“Cô ấy thế nào? Bị thương nặng không?” Lúc Giang Minh Thắng truy hỏi vẫn ngẩng đầu nhìn về phía bệnh viện, trên mặt tràn đầy sự lo lắng.
Giang Hân Yên đã quen với biểu hiện của anh, “Không có gì đáng ngại.”
Nghĩ một lát, cô lại thêm một câu, “Anh cũng không cần quá lo lắng, anh Vũ Hào đang ở cùng cô ấy, tối nay sẽ ngủ lại.”
“Hướng Thu Vân vốn vì cậu ta mới bị thương, về tình về lý cậu ta đều nên ở đó!” Một thằng đàn ông, vậy mà còn cần phụ nữ che chở, Giang Minh Thắng nhíu mày, “Em cứ từ từ trở về, anh đi lên xem.”
Anh đã mua ít đồ ăn vặt mà Hướng Thu Vân thích, nếu lạnh thì không thể ăn nữa.
Nói xong, anh liền mang đồ đi.
Giang Hân Yên ở phía sau gọi anh lại, “Anh… ”
“Ừ? Sao thế?” Giang Minh Thắng hỏi.
Giang Hân Yên chớp chớp mi, nhẹ giọng nói: “Hướng Thu Vân vẫn luôn thích anh Vũ Hào, anh làm vậy, có đáng không? Hướng Thu Vân. . . có tốt như vậy không?”
Giang Minh Thắng nhìn cô, không trả lời ngay.
“Em chưa từng nói Hướng Thu Vân không tốt, nhưng cô ấy là bạn thân của em, anh cũng là người nhà của em. Em không muốn nhìn thấy hai người vì việc này mà bất hòa hay khó chịu. Nếu có thể, em hi vọng anh sẽ thích người khác.”
Anh trai rất ưu tú, không nên vì thích một người mà trở nên hèn mọn như thế.
Giang Minh Thắng đưa tay ra, cưng chiều xoa đầu cô, “Anh biết em không có ý gì khác. Nhưng chuyện tình cảm không có cách nào khống chế được, đâu thể nói muốn thích ai, liền thích chứ?”
“Anh không thể thử. . . ngừng thích Hướng Thu Vân sao?” Cô ưu tú hơn Hướng Thu Vân, có rất nhiều người theo đuổi, nhưng không một ai có thể tốt bằng anh trai và anh Vũ Hào.
Hạ Nhuận Trạch tuy cũng khá được, nhưng so với anh trai và anh Vũ Hào, vẫn thua kém ít nhiều
“Thử rồi, vậy nhưng không thành công!” Giang Minh Thắng vò loạn lên đầu cô.
“Anh bảo đảm, nếu Hướng Thu Vân có bạn trai, anh sẽ không làm kẻ thứ ba. Nếu cô ấy từ chối anh, anh cũng sẽ không làm phiền cô ấy như. Như vậy đã yên tâm chưa?”
Giang Hân Yên cắn môi, “Nhưng cậu ấy thích anh Vũ Hào, anh. . .”
“Lòng người là thứ dễ thay đổi nhất, ai biết được sau này cô ấy sẽ không thích anh. Nếu không thử nỗ lực, chỉ muốn được kết quả như ý, nào có chuyện dễ dàng như thế?”
Giang Minh Thắng lo đồ lạnh không thể ăn, lại vội dặn cô đi đường phải cẩn thận, liền chạy chậm vào bệnh viện.
Giang Hân Yên nhìn bóng lưng của anh, trong mắt lấp lóe một tia sáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.