Chương trước
Chương sau
Vừa lúc có người giúp việc đi qua, kinh ngạc nói: “Cô Nhậm, sao cô còn ở đây?”
“Tôi ở đây để đợi ngăn cản Hạ Vũ Hào!”
“Họ vừa mới đón dâu rời đi rồi mà!”
Nhậm Gia Hân, “Gì cơ?!”
Cô vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho Chung Khánh Hiên, gần như muốn khóc, “Thầy!!!! Thầy bỏ rơi em”
Thật đáng giận, không ai nhớ đến phù dâu là cô sao?!
Hướng Thu Vân mặc đồ khủng long, cử động khá bất tiện. Cô vụng về đưa tay, chọc Hạ Vũ Hào, “Mặc như vậy, là vì lúc em thử váy cưới không vui sao?”
“Đừng nghĩ nhiều.” Hạ Vũ Hào khẽ véo mũi cô, đáy mắt mang theo vẻ dịu dàng, còn có sự kìm nén đau lòng, “Chỉ vì thấy thú vị thôi.”
Anh không muốn lòng cô có quá nhiều gánh nặng.
Váy cưới được đặt làm hai năm trước, khi đó anh không ngờ lại xảy ra vụ tai nạn cảm thấy cô mặc chiếc váy này, chắc chắn rất xinh đẹp.
Khi xác định được ngày cưới, anh đã liên lạc với nhà thiết kế váy cưới làm một chiếc khác, nhưng mỗi lần đối phương đang hoàn thành tác phẩm, đều sẽ không thể liên lạc được, kể cả anh cũng không.
Nhưng nếu muốn sửa lại chiếc áo cưới trước hôn lễ thì không kịp.
Thực ra, sau khi không thể liên lạc được với nhà thiết kế, anh đã đặt trước một cái khác, nhưng thời gian ba tháng quá gấp, chiếc váy cuối cùng cũng không thể hoàn thành.
Hướng Thu Vân gật đầu, không nói tiếp nữa, nhưng trong lòng ngũ vị tạp trần.
Hạ Vũ Hào luôn tốt với cô ngoài sức tưởng tượng.
Khi xe hoa dừng trước cửa khách sạn, bên ngoài có rất nhiều xe sang đang đậu. Hướng Thu Vân xuống xe, được Hạ Vũ Hào đưa vào trong khách sạn.
Khi hai người bước ra khỏi thang máy, tiến vào nơi tổ chức hôn lễ, từ phía sau, Hướng Thu Vân níu lấy Hạ Vũ Hào, ánh mắt sáng như ánh sao trời, “Em muốn vì anh mặc váy cưới.”
Dù người khác có nghĩ thế nào, cô vẫn muốn vì anh mặc váy cưới một lần.
Đã quá thời gian quy định nửa tiếng, cô dâu chú rể vẫn chưa tới, hội trường hơi hỗn loạn, khách khứa bàn tán xôn xao.
“Xảy ra chuyện gì thế? sao bây giờ vẫn chưa đến?”
“Nghe nói Hướng Thu Vân còn sống, nhưng mặt đã bị hủy hoại, hay Hạ tổng đổi ý không muốn cưới cô ta?”
“Không muốn cưới cũng có thể hiểu được. Điều kiện của Hạ tổng tốt như thế, xứng đáng với người tốt hơn!”
“Nói không chừng Hướng Thu Vân cảm thấy mất mặt, nên bây giờ không muốn ra ấy chứ!”
Giang Minh Thắng nghe mọi người xung quanh bàn tán, nhấp một ngụm rượu đỏ, nhưng không nếm ra mùi vị gì.
Hiện giờ ngược lại anh ta hy vọng Hạ Vũ Hào sẽ từ bỏ Hướng Thu Vân, như vậy anh sẽ có cơ hội lần nữa theo đuổi Hướng Thu Vân.
Nhưng Hạ Vũ Hào vì Hướng Thu Vân, đến tính mạng và nhà họ Hạ cũng không cần, sao lại ghét bỏ cô chứ?
Lúc lòng Giang Minh Thắng đang trăm mối ngổn ngang, đột nhiên nghe thấy xung quanh yên tĩnh lại, sau đó là tiếng hít thở kinh ngạc.
Anh ta vô thức ngẩng đầu, khi thấy hai người cùng đi vào, nháy mắt sửng sốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.