Chương trước
Chương sau
Ba người không lên tiếng, không ngừng dao động, hiện tại bọn họ để Hướng Thu Vân xuống xe thì chắc chắn không tốt cho cô.
Nhưng nếu cô không xuống xe thì bọn họ cũng phải chịu tội theo.
Bọn họ do dự, Volkswagen bên trái có người nhô ra dùng sức gõ cửa sổ xe.
Tiếng gõ cửa làm cho ba người Chu Miểu run lên.
“Anh mở cửa sổ xe xuống rồi nói với bọn họ rằng anh sẽ lập tức dừng xe.” Hướng Thu Vân nói với người lái xe.
Nếu như bọn họ không dừng thì nói không chừng chiếc xe kia sẽ đụng bọn họ.
Người lái xe gật đầu, lo lắng thấp thỏm lo lắng mở cửa sổ xe định nói chuyện, kết quả người bên kia nói: “Mẹ nó, người của ông già kia rất khó đối phó, anh mau mang người quay về báo cáo kết quả đi, bên kia vừa gọi điện thoại thúc giục. Chúng tôi đi cản người của ông già kia trước!”
Đối phương nghĩ bọn họ là người một nhà.
Người lái xe phản ứng cũng nhanh, lập tức gật đầu, sau đó đóng cửa sổ lại, đồng thời tăng tốc tối đa.
Hai chiếc xe kia không tiếp tục đuổi theo bọn họ nữa mà đi chặn xe Lincoln và mấy xe việt dã.
Bốn người nhìn phía sau kẹt xe thì đồng thời thở dài một hơi.
Chu Miểu co quắp ngồi đó, trên trán đầy mồ hôi lạnh, cô ta quay đầu nhìn Hướng Thu Vân, tâm trạng phức tạp nói: “Không biết nên nói cô may mắn hay là xui xẻo nữa. . .”
“Có lẽ là may mắn.” Hướng Thu Vân không yên lòng lên tiếng, trong đầu chỉ có Hạ Vũ Hào.
Hi vọng Hạ Vũ Hào chưa đến chỗ Bộ trưởng Trâu, hi vọng người của anh trai có thể kịp thời ngăn anh lại.
“Móa — nó!” Người ngồi ghế lái mãi mới nói một câu như vậy: “Tôi vừa tìm kiếm thông tin bộ trưởng Trâu, mấy người biết là ai không?”
Người lái xe mở to mắt: “Không phải là bộ công an sao?”
“Đúng là ông ta! ! ! Anh Hạo, mau mau mau lên! Chúng tôi phải tìm nơi không có máy giám sát, nói không chừng lúc nào đó bị cảnh sát mang đi!”
Lúc anh ta ồn ào thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Anh ta cầm điện thoại lên xem, một dãy số lạ, nghi ngờ nói: “Tôi không nhận. . .”
“Anh tôi.” Hướng Thu Vân nhận điện thoại: “Anh — “
“Em dừng xe ở ngã tư phía trước, chiếc xe Maybach sẽ đón em, anh lập tức qua đó, em cẩn thận một chút.” Hướng Quân nói.
Hướng Thu Vân ừ một tiếng, cúp điện thoại: “Anh dừng xe ở ngã tư phía trước, có người đón tôi. Khoảng thời gian này, mọi người tìm một nơi trốn đi, đừng làm gì cả.”
“Sau khi mọi chuyện kết thúc thì tôi sẽ cho gọi cho Chu Miểu. Tôi sẽ bồi thường tổn thất cho các anh.”
Mấy người nghe câu đầu thì có chút ỉu xìu, đến khi nghe thấy hai chữ bồi thường thì đôi mắt của hai người ngồi phía trước mới phát sáng lên.
Chỉ có Chu Miểu có chút khó xử: “Tôi. . . Tôi cũng không cần.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.