Chương trước
Chương sau
Hướng Thu Vân và ông cụ Hạ có bốn chiếc xe, bên Volkswagen có ba chiếc, tổng cộng bảy chiếc xe nằm ngang ở giữa đường, phía sau vang lên tiếng còi xe.
Còn có người đi ra xem náo nhiệt nhìn thấy cảnh này thì tham gia giúp đỡ Hướng Thu Vân, trên đường nhất thời hỗn loạn.
Vệ sĩ và những người đi đường vây quanh đám người kia, hai bên giằng co, nhất thời không phân thắng thua.
Hướng Thu Vân nhân cơ hội tất cả mọi người không chú ý thì bò ra khỏi đám người, lén chạy tới lùm cây bên đường, cẩn thận nhìn tình huống bên kia.
Nhưng đám người chen chúc vây quanh nhau, cô không nhìn thấy rõ tình huống như thế nào.
Có lẽ bởi vì quá nhiều người công khai cướp người trên đường lớn quá ác liệt, một lát sau, cách đó không xa vang lên tiếng còi cảnh sát.
Hướng Thu Vân ngồi xổm không dám động đậy, người kia có năng lực lớn như vậy, khó tránh khỏi có người của ông ta trong sở cảnh sát, hiện tại chỉ cần cô không rơi vào tay bất kỳ người nào là được.


Ầm!
Những người được phái tới bắt cóc cô nghe thấy tiếng còi cảnh sát thì hoảng sợ, bọn họ lên xe, không để ý sự an toàn của người dân mà tông vào xe của người khác, mở đường chạy đi.
Ông cụ Hạ không dám để lộ thân phận của mình, trước khi cảnh sát đến thì đi theo những người kia rời đi.
Chỉ còn những người vệ sĩ ở lại, bọn họ dừng xe bên đường rồi bắt đầu tìm Hướng Thu Vân.
Trên đường không có gì che đập, nếu cứ tiếp tục như vậy thì lát nữa bọn họ sẽ thấy Hướng Thu Vân trốn ở lùm cây.
Hướng Thu Vân khẽ nuốt nước miếng, cổ họng khô khốc, cô nhíu mày quan sát xung quanh.
Chỉ cần thoát được những người vệ sĩ này, lát nữa tìm người mượn điện thoại gọi cho bác sĩ Lục là được.
Nhưng quan trọng là. . . Với tình huống này, cô rất khó thoát được.
“Qua bên kia tìm xem, ở đây không có chỗ nào để trốn được.”
“Tất cả mọi người giúp bọn họ tìm một chút đi, cô chủ của bọn họ thiểu năng, nếu ở bên ngoài thì không biết sẽ gặp phải chuyện gì nữa.”
Đám người nói chuyện, tiếng bước chân cách lùm cây ngày càng gần.
Hướng Thu Vân mím môi, trái tim đập rất nhanh, ở đây không có chỗ trốn. Mà bọn họ nhiều người, sẽ nhanh chóng tìm thấy cô.
Cô phải làm thế nào đây. . .
“Các người đừng quá gấp, không phải phía trước có mấy lùm cây sao? Có lẽ cô ấy sợ hãi nên trốn ở đó.”
“Không thể nào không gấp được, nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ cô chủ. Nếu cô chủ xảy ra chuyện gì thì chúng tôi không biết nói thế nào với ông chủ, chúng tôi cũng rất áy náy.”
Tiếng vệ sĩ và người dân nhiệt tình vang lên cách đó không xa.
Hướng Thu Vân nhíu mày lại, nắm chặt tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.