Chương trước
Chương sau
Đọc truyện hay


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


“Tôi cho ông đi sao?” Giọng Hạ Vũ Hào nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau ông ta, mang theo hơi lạnh thấu xương.
Ông ba Hạ nhăn nhó: “Vũ Hào, cậu là người bề dưới, đừng có quá đáng! Hiện tại tôi không đi, chẳng lẽ ở đây để bị đánh sao? Nhuận Trạch, chúng ta đi!”
Hạ Nhuận Trạch nhíu mày không nhúc nhích.
“Ngồi xuống.” Hạ Vũ Hào lạnh mặt nhìn Hạ Nhuận Trạch do dự rồi nhìn ông ba Hạ.
Ông ba Hạ lộp bộp trong lòng, ánh mắt của anh làm cho ông ta nổi da gà, nhưng không muốn nhận thua, vịt chết còn mạnh miệng nói: “Tôi nể mặt Nhuận Trạch mới ở lại chứ không phải sợ cậu!”
Hạ Vũ Hào không để ý ông ta, anh thu hồi ánh mắt lạnh lùng nói: “Thời gian không nhiều, suy nghĩ thật kỹ, đừng sinh ra suy nghĩ khác, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Câu này của anh không hề khách sáo nhưng không ai dám phản bác.
Ông cả Hạ và vợ nói nhỏ với nhau, yếu ớt nói: “Vũ Hào, tôi không có ý gì khác, nhưng chuyện quan trọng như vậy, tôi muốn gọi cho cô cả và cô hai của cháu thương lượng một chút, cũng không tính là quá đáng chứ?”
Ba nhà bọn họ luôn cùng tiến cùng lùi, làm chuyện gì cũng phải thương lượng.
Hạ Vũ Hào gật đầu, cầm chai rượu lên uống không nói tiếp.
Ông cả Hạ cầm điện thoại ra ngoài. Mấy người khác cũng không rảnh rỗi, nhỏ giọng bàn bạc.
“Vũ Hào, ba con. . .” Triệu Phương Loan không quan tâm nhà họ Hạ, bà chỉ quan tâm ba Hạ có ly hôn với mình không.
Trong giới nhà giàu, cho dù là đàn ông hay phụ nữ cũng có rất ít người chung thủy. Nhưng cho dù từ đầu hai bên không có tình cảm hay là sau đó tay đổi tâm lý thì ly hôn vẫn rất ít.
Bởi vì lợi ích liên quan quá nhiều, hai bên ly hôn sẽ ảnh hưởng đến lợi ích hai nhà, lại dính dáng đến chuyện phân chia tài sản. Cho nên hôn nhân xảy ra vấn đề thì chỉ còn trên danh nghĩa.
Từ đầu bà cũng nghĩ như vậy, cố gắng không quan tâm những tin đồn ngoài kia. Nhưng mẹ Giang mang thai đã cắt đứt cọng rơm cuối cùng của bà, bà không thể chịu sự nhục nhã này nên đã hạ quyết tâm.
Hạ Vũ Hào nhìn hai bên tóc mai của bà đã trắng xóa từ khi nào, anh dừng một chút nói: “Ông ta sẽ đến nhanh thôi.”
“Ừm.” Triệu Phương Loan ngồi xuống, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Không lâu sau ba Hạ hùng hổ trở về.
Mấy ngày nay ông ta chỉ lo vui vẻ với mẹ Giang nên chưa gặp Hạ Vũ Hào, nhìn một lúc lâu mới nhận ra ai là Hạ Vũ Hào.
“Ai cho phép con khóa thẻ của ba?” Sắc mặt của ba Hạ u ám. Ông ta mua dây chuyện cho người phụ nữ mình yêu lại không thể thanh toán. . . Ông ta chưa từng mất mặt như vậy!
Hạ Vũ Hào lạnh lùng nhìn ông ta một cái: “Tôi khóa thẻ của cậu thì còn cần ai cho phép?”
Mấy anh em ngồi bên cạnh, ba Hạ thấy mất mặt, trên mặt nóng rực: “Con. . .”
“Ngậm miệng. Tôi đã cho người in giấy thỏa thuận ly hôn, lát nữa sẽ đưa tới, ông ký thì tôi sẽ mở thẻ lại.” Chai rượu trống rỗng, Hạ Vũ Hào tiện tay ném xuống đất, đưa tay xoa trán nhức mởi vì không ngủ đủ giấc và uống nhiều rượu.
Nếu bình thường, mấy người khác còn xem náo nhiệt.
Nhưng bây giờ bọn họ còn chưa lo nổi cho bản thân, làm gì rảnh rỗi xem náo nhiệt chứ? Chỉ nghe thấy mấy chữ ký giấy thỏa thuận ly hôn thì đã bối rối.
***
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.