Chương trước
Chương sau
“Gần đây nhà họ Hướng xảy ra chuyện như vậy, cậu Hướng có áp lực rất lớn nên làm những chuyện này cũng hợp tình hợp lý. Còn Hạ tổng, có lẽ anh ấy. . . Quá yêu cô.”
Lục Ngôn Sâm nói câu cuối cùng thì khâm phục một chút. Anh ta nghĩ mình có yêu một người phụ nữ cũng sẽ không điên cuồng như thế.
Hướng Thu Vân hồn bay phách lạc không nói gì.
Trong trí nhớ của cô Hạ Vũ Hào vẫn luôn là người rất lý trí. Cô chưa từng nghĩ tới anh lại liên tiếp phạm sai lầm sau khi cô chết đi?
“Không biết tôi có tiện hỏi một câu không, vì sao cô Hướng phải giấu diếm chuyện mình còn sống?” Anh ta phải biết chuyện gì xảy ra mới có thể giúp cô.
Lúc này trong lòng Hướng Thu Vân rối như tơ vò: “Hiện tại Hạ Vũ Hào thế nào rồi?”
Với dáng vẻ hiện tại của anh, nếu Diêu Thục Phân nhân cơ hội này phái người làm gì đó thì sao?
“Không có nguy hiểm tính mạng, nhưng cơ thể chắc chắn không thoải mái.” Lục Ngôn Sâm nhìn ánh mắt của cô, trong lòng có chút không thoải mái.
Chẳng qua cô và Hạ tổng là người yêu, cô nghe tin bạn trai bị ngộ độc rượu thì lo lắng cũng bình thường. Anh ta không hiểu tâm trạng này là thế nào.
Hướng Thu Vân sửng sốt một chút, hồn bay phách lạc gật đầu.
Trong lòng rối bời, không biết là cảm xúc ngọt ngào, áy náy, lo lắng nào nhiều hơn.
“Hiện tại, cô Hướng vẫn muốn giả chết sao?” Lục Ngôn Sâm nhìn vết thương vỡ ra thì mở hòm thuốc xử lý cho cô.
Hướng Thu Vân suy nghĩ rồi mới gật đầu: “Có người muốn giết tôi, nếu như bọn họ biết tôi không chết thì sẽ không từ bỏ.”
“Không phải cô Giang là người muốn giết cô sao?” Lục Ngôn Sâm nói: “Hiện tại cô ta bị cắt đứt gân tay gân chân rồi đưa vào tù, khả năng ra ngoài rất nhỏ.”
Hướng Thu Vân không nói tiếp, biết đến càng nhiều thì càng nguy hiểm. Anh ta giúp cô không ít, cô không muốn anh ta liên lụy vào chuyện này.
“Nếu cô Hướng không muốn nói thì xem như tôi không hỏi. Khoảng thời gian này, tôi sẽ giúp cô chú ý đến mấy người Hạ tổng, chẳng qua tôi không phải là thám tử tư nên năng lực có hạn. Bọn họ đang làm cái gì, tôi không nhất định biết tất cả.”
Cô không nói bởi vì không tin tưởng anh ta sao? Sắc mặt Lục Ngôn Sâm tối đi một chút, không tiếp tục hỏi thêm.
Nghiêm túc mà nói bọn họ quen biết cũng không bao lâu, cô không tin anh ta cũng bình thường.
“Vậy làm phiền bác sĩ Lục.” Hướng Thu Vân lo lắng cho Hạ Vũ Hào: “Mấy ngày nay làm phiền anh chú ý tình hình sức khỏe của Hạ Vũ Hào giúp tôi được không?”
Lục Ngôn Sâm cười cười: “Tôi không nhất định có thể giúp được chuyện khác, nhưng chuyện này chỉ là việc nhỏ, yên tâm đi.”
“Vậy thì cám ơn bác sĩ Lục.” Hướng Thu Vân nhận được câu trả lời, tâm trạng vẫn không tốt lên được.
Nếu Hạ Vũ Hào vẫn không tỉnh táo lại, vậy chuyện tiếp theo phải làm sao đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.