Chương trước
Chương sau
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!






Nhưng anh cũng chỉ hơi sửng sốt, sau khi phản ứng lại, không thấy sợ hãi, ngược lại cảm thấy vô cùng thoải mái.


“Ngậm miệng, ai cho bà lắm mồm!” Hướng Quân đá Diêu Thục Phân một cái, sau đó ngồi xổm xuống, “Hạ Vũ Hào, tôi giữ, cậu cứ khắc cho tốt, khắc thêm trên mặt bà ta một con rùa đen!”


Cuối cùng để sau này cái con rùa này không còn mặt mũi ra ngoài, tránh việc làm hại người khác!


Hạc Vũ Hào không để ý anh, Diêu Thục Phân giãy dụa, anh liền đạp lên cánh tay đang làm loạn, tiếp tục khắc chữ trên mặt bà ta


Khuôn mặt Diêu Thục Phân đầy máu va vết thương, bà ta đau đến mức mồ hôi lạnh chảy đầy trán, nhưng đau đớn trên cơ thể không gì có thể so với nỗi đau trong lòng.


Nhiều vết thương như vậy, mất bao lâu mới có thể xóa hết sẹo?


Nếu không thể khỏi được, cả đời này bà ta không thể gặp người ngoài được nữa!


“Vũ Hào, cậu điên rồi sao? Tất cả đều do Thu Vân lừa gặt cậu, nó nghi ngờ cậu hại chết mẹ mình, mới trộm hồ sơ dụ án của công ty cậu, vì muốn báo thù. . . A!”


Hướng Quân không nghe nổi nữa, cởi một chiếc giày, chặn miệng của bà ta lại, “Bà câm miệng lại cho ông đây! Hại chết Thu Vân, vậy mà còn muốn đặt điều cho con bé!”


Gần như đồng thời khi anh vừa dứt lời, cửa phòng bệnh rầm một tiếng bị đá văng, một nhóm quân nhân gồm mười cảnh sát đặc nhiệm bước vào.


Những kẻ này đều là người của Diêu Thục Phân, sau khi bọn họ xông vào, liền bao vậy Hạ Vũ Hào lại.


Tất cả mọi người lập tức dừng động tác, giơ tay lên!”


Khi Triệu Phương Loan nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, sắc mặt chợt biến. Người tới là kẻ thù chính trị của nhà họ Triệu, hiện tại Vũ Hào công khai gây thương tích, bọn họ cũng không để ý người của nhà họ Triệu, chắc chắn những kẻ này sẽ bám lấy chuyện này không buông.


Quả nhiên, kẻ cầm đầu nhìn lướt qua hai anh em nhà họ Triệu, nghiêm mặt nói: “Hạ Trước mặt mọi người, Hạ Vũ Hào công khai gây thương tích cho người khác, các ngươi không những không ngăn lại, còn nối giáo cho giặc.”


“Phiền hai vị theo tôi trở về, thụ lý điều tra của tòa án quân sự, tôi có lý do để nghi ngờ, người nhà họ Triệu gia lợi dụng chức quyền, ỷ thế hiếp người, ngấm ngầm tổ chức thế lực riêng.”


Chuyện này bị bọn hắn tận mắt nhìn thấy, nếu hai anh em nhà họ Triệu tiếp tục cố giải thích, sẽ chỉ gây thêm rắc rối. Hai người họ liếc nhìn nhau không lên tiếng, phối hợp gật đầu, giơ hai tay lên.


Nhưng Hạ Vũ Hào giống như không hề ngeh thấy, tiếp tục khắc chữ trên mặt Diêu Thục Phân, Hướng Quân cũng không nhúc nhích,dùng sức ghì chặt Diêu Thục Phân.


Vương trung tướng liếc mắt ra hiệu cho cấp dưới một cái, bảo cọn họ chế ngự Hạ Vũ Hào và Hướng Quân.


Nhưng mấy người này chỉ mới bước lên một bước, Hạ Vũ Hào cũng không ngẩng đầu lên nói: “Nếu còn tiếp tục tiến lên, tôi sẽ khiến bà ta phải chết.”


Ngữ điệu bình thản, nhưng không ai dám nghĩ đây là lời nói đùa.


Triệu Phương Loan vốn muốn bảo Hạ Vũ Hào ngừng tay, tránh bị bọn họ nắm thêm nhiều nhược điểm, nhưng nghĩ tới cái chết của Hướng Thu Vân, lời đến bên miệng, liền nuốt xuống.


Mấy quân nhân hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cùng nhìn về phía Vương trung tướng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.