Chương trước
Chương sau
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!






Nhưng mọi người trong phòng lại sợ đến nổi da gà, bác sĩ, y tá không dám phản bác, liên tục gật đầu, đỡ Thôi Quân lên giường bệnh, cầm máu cho anh.


Diêu Thục Phân hơi đờ ra, mới phản ứng, phẫn nộ nói: “Có chuyện gì cậu cứ tính lên đầu tôi đi, tính lên đầu anh ấy là gì… ”


Còn một chữ tắc ở cuống họng, nói không nên lời.


Hạ Vũ Hào chạy tới trước mặt bà ta, tay phải nghì lấy cổ của bà ta, “Từng người từng người một, gấp gì chứ?”


Bọn họ đã hại chết Hướng Thu Vân, một người anh cũng sẽ không bỏ qua!


Sức nặng trên cổ quá lớn, giống như muốn bóp nát cổ họng của bà ta. Diêu Thục Phân chưa từng cảm thấy mình cách cái chết gần như vậy, bà ta cố cào lên tay anh, sắc mặt trắng bệch.


“Vũ. . . Vũ Hào, cậu đừng. . . đừng làm bậy!”


Anh quá mạnh, bà ta không thể thoát ra được, trong lúc nói chuyện, cuống họng bị thít chặt đến mức như dính vào nhau, khó chịu cực kỳ.


Nhưng anh càng như vậy, bà ta càng cảm thấy bà ta không làm sai.


Hướng Thu Vân còn sống, sẽ vĩnh viễn là nhược điểm của anh, chỉ kéo chân anh mà thôi!


Chỉ khi Hướng Thu Vân chết rồi, con đường phía trước của anh mới có thể thuận lợi hơn!


“Như thế nào là làm bậy đây?” Hạ Vũ Hào cúi đầu nhìn bà ta, gần như dán lên mắt bà ta.


Anh càng dùng sức bóp chặt cổ họng bà ta, từng câu từng chữ nói: “Như vậy đã tính là làm bậy rồi sao?”


“Vũ Hào, cô ấy là bà của cậu, cậu còn như vậy, sẽ bóp chết cô ấy. . . cô ấy. . .” Trên cổ, trên người Thôi Quân đều là máu, sắc mặt khó coi nói.


Nghe vậy, Hạ Vũ Hào không những không buông tay, ngược lại hai tay cũng bóp lấy cổ Diêu Thục Phân, nhấc bổng bà ta lên, “Bà ư? Lúc bà ta hại chết người phụ nữ của tôi, sao không nghĩ tới bà ta là bà của tôi? Hả?”


Đáy mắt anh chất chứa sự phẫn hận và sát khí, đôi mắt vằn tơ máu như thật sự muốn rỉ máu.


Diêu Thục Phân bị thiếu dưỡng trầm trọng, ý thức đã trống rỗng. Hai chân bà ta dùng sức đạp, theo bản năng muốn gỡ tay Hạ Vũ Hào.


Khó chịu!


Giống như giây sau sẽ chết!


“Khó chịu sao?” Hạ Vũ Hào nhìn đôi mắt bà ta trợn trắng, khóe miệng nhếch lên nụ cười đau đớn, “Mới chỉ như vậy, bà đã không chịu được rồi sao?”


“Còn Thu Vân thì sao? Toàn thân cô ấy bị thiêu đốt thành như thế, lúc ấy đau đớn biết nhường nào, các người có cảm nhận được không? Nỗi khổ của cô ấy phải chịu còn nhiều gấp trăm lần, gấp ngàn lần so với các người!”


Anh chỉ vừa nhìn vết thương trên người Hướng Thu Vân, đã cảm thấy đau đớn như chế đi, không thể tưởng tượng được lúc ấy cô đã đau đớn bao nhiêu!


Đầu lưỡi Diêu Thục Phân mất khống chế le ra, mặt đỏ bừng, không thể trả lời câu hỏi của anh.


Bà ta thật sự cảm thấy mình sẽ chết. . .


Hạ Vũ Hào thờ ơ nhìn, lực tay lại tăng thêm vài phần.


Kẻ đã hại chết Hướng Thu Vân, đều đáng chết!


Thấy người sắp chết, bác sĩ y tá cũng không quan tâm tới sự sợ hãi, muốn tiến lên lôi anh ra. Nhưng Hướng Quân không cho bọn họ cơ hội, vác ghế vung lên.


Mụ yêu bà này đã hại chết Thu Vân, dù bị giết chết cũng đáng, cùng lắm anh sẽ ngồi tù thay Hạ Vũ Hào.


“Mau dừng tay!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.