Chương trước
Chương sau
Lúc Hướng Thu Vân nhô ra ngoài xe một nửa, sắp ra khỏi xe thì thời gian trên bom biến thành 00: 00.


Trong chốc lát ngọn lửa bốc lên.





Nhà họ Hướng.


Hướng Quân cũng cố né tránh Lâm Quỳnh Chi, ban ngày bận rộn chuyện của công ty và xã giao, khuya về nhà ngủ luôn, thôi miên mình quên đi những chuyện không vui.


Nhưng chuyện đã xảy ra, cho dù không muốn thừa nhận thì cũng không thể xóa bỏ sự tồn tại của nó.


“Ma Ma, tay phải của mẹ đâu?”


“Hả, không thấy!”


Trong phòng khách, hai đứa bé vây quanh Lâm Quỳnh Chi, nắm lấy ống tay phải trống rỗng của cô ta tìm cánh tay phải.


Bọn họ chỉ nghĩ Lâm Quỳnh Chi đang đùa giỡn, vui vẻ tìm kiếm.


Hướng Quân nghe vậy thì trong lòng khó chịu. Anh ta ôm hai đứa bé dỗ dành một lát, để bọn nhỏ không nói đến chuyện cánh tay phải của Lâm Quỳnh Chi nữa, sau đó cho người làm đưa lên lầu nghỉ ngơi.


“Bọn nó còn nhỏ, cứ để bọn trẻ hỏi đi.” Lâm Quỳnh Chi cười cười: “Bọn nhỏ không nói, những người khác cũng sẽ nói, sớm muộn cũng phải quen.”


Hướng Quân gấp gáp, đứng lên nói: “Ai dám nói em, anh giết chết người đó!”


“Anh đã lớn rồi, sao lại giống như trẻ con thế? Người ta nói sự thật, anh còn không cho nói sao?” Chẳng lẽ đi đến trên đường có người nói cô là người tàn tật, bọn họ đánh người ta sao?


Hướng Quân siết chặt nắm đấm, bực bội cởi cà vạt ném qua một bên.


Công ty, xã giao, ân oán, anh ta gặp phải mọi chuyện! Anh ta chỉ muốn sống như hai năm trước, vì sao lần nào cũng gặp chuyện?


Lâm Quỳnh Chi không nhịn được hỏi: “Thu Vân đâu, vì sao không quay về với anh? Hạ tổng có nhiều việc phải xử lý, về nhà sẽ rất muộn. Một mình em ấy ở Trúc Hiền Trang đợi có an toàn không?”


Hướng Quân liếc ống tay áo bên phải trống rỗng, mấy lần mở miệng nhưng cuối cùng không nói gì.


“Thu Vân cảm thấy em mất cánh tay phải bởi vì em ấy nên không muốn tới gặp em?” Lâm Quỳnh Chi nhìn hành động nhỏ của anh ta thì đoán được.


Hướng Quân ừ một tiếng, vô cùng bực bội.


Vệ sĩ của Thu Vân nói với anh ta như thế.


Lâm Quỳnh Chi cười hai tiếng, vừa chua xót vừa bất đắc dĩ: “Em cũng cảm thấy có lỗi với Thu Vân. Lần này mấy hai Thu Vân phát hiện, nếu không phát hiện ra thì em ấy và Hạ tổng sẽ chia tay, có lẽ. . . Cả một đời không gặp lại.”


Hướng Quân cúi đầu cau mày không có lên tiếng, trong lòng vô cùng khó chịu.


“Ai đúng ai sai thì không thể nói rõ ràng, nói cho cùng bởi vì Diêu Thục Phân gài bẫy. Chúng ta cũng không thể không trừng phạt kẻ cầm đầu, ở đây oán trách bản thân.”


“Trong nhà mấy cái này người hầu coi như đáng tin cậy, để bọn anh ta trước nhìn xem hai đứa bé. Thu Vân ở đâu? Ta đi xem một chút cô, đem chuyện này nói rõ ràng, không phải trong nội tâm cô có u cục.” Lâm Quỳnh Chi đứng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.