Chương trước
Chương sau
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!






Vệ sĩ Thủ Lĩnh trừng mắt nhìn tên vệ sĩ đang nói chuyện giết người, nói: “Chẳng lẽ Hướng tiểu thư thật cảm thấy chúng tôi sẽ giết người diệt khẩu sao?”


“Thật khó mà nói được, dù sao mấy người còn đang đùa bỡn Hạ gia, một Hướng Thu Vân nhỏ như tôi,xem ra cũng không phải chuyện gì lớn.” Hướng Thu Vân nói.


Vấn đề ở đây là tốt hay xấu, nhưng nếu cô cùng bọn họ đi tới chỗ Diêu Thục Phân, đến lúc đó cô sẽ không có chỗ nào đề mặc cả.


Vệ sĩ Thủ Lĩnh: “Nếu như chúng tôi giết cô, Hạ tổng nhất định sẽ truy xét đến tận gốc ngọn, đến lúc đó chúng tôi cũng bị bại lộ, nên không cần thiết mạo hiểm lớn như vậy.”


“Cũng không giấu giếm, chúng tôi không có ý định đắc tội với Hạ tổng, nếu không chúng tôi cũng không cần tốn nhiều sức lực để đối phó với cô, trực tiếp nói ra các thí nghiệm trên người, làm Hạ gia sụp đổ.”


Anh ta nói cũng là có lý, nhưng có một điều Hướng Thu Vân vẫn là không nghĩ ra được: “Các anh không muốn đắc tội Hạ Vũ Hào, chẳng lẽ làm nhiều chuyện như vậy là vì muốn chia rẽ tôi và anh ấy?”


“Hướng tiểu thư, cô không cần nói bóng nói gió, từ miệng nói ra những lời khách sáo. Nếu như cô biết quá nhiều, đến lúc đó chúng tôi có muốn diệu khẩu cô hay không cũng không vấn đề gì, đó là cô ép buộc chúng tôi làm như vậy.” Vệ sĩ thận trọng nói.


Hướng Thu Vân không thể lấy ra được thông tin hữu ích gì từ bọn họ, cũng không hỏi gì thêm, cùng bọn họ đi gặp Diêu Thục Phân.


Bây giờ mọi thứ đã như vậy, cô không đi cũng không được.


Bên ngoài Hạ gia có rất nhiều xe ô tô, xe của Diêu Thục Phân cũng trong số đó.


Bên ngoài có không ít vệ sĩ cho khách, Hướng Thu Vân lên xe của Diêu Thục Phân vừa nhìn một đám người, đám vệ sĩ đóng cửa lại và chờ ở bên ngoài.


Trong chiếc xe, chỉ có mỗi Diêu Thục Phân và Thôi Quân.


Sắc mặt Hướng Thu Vân vẫn tự nhiên, nhưng hết sức cẩn thận ngồi xuống, mà cũng chỉ ngồi nửa mông, tùy thời cơ sẽ kịp thời đứng lên.


“Tôi không có dao hay súng trong tay, sao cô lại sợ tôi như vậy?” Vẻ mặt Diêu Thục Phân mặt vui đùa, giống như mèo trêu chuột.


Hướng Thu Vân cụp mắt lại, cũng không cố ý né tránh vấn đề này: “Hạ lão gia vừa mới qua đời, mà cô bà đã có thể tùy tiện đùa giỡn người khác trong tay, chỉ cần một ngón tay là có thể đối phó tôi. Nếu không cảnh giác, e rằng tôi sẽ bị bán, còn giúp cô đếm tiền.”


Diêu Thục Phân mỉm cười: “Bản thân cô cũng biết rõ, nếu có thể thông minh như nha đầu của Giang gia kia, nói không chừng tôi sẽ thích cô.”


“Nếu như thích tôi, bà sẽ không chia rẽ hai người chúng tôi sao?”


Diêu Thục Phân dừng lại một chút, sau đó nói: “Tiền đề này căn bản không tồn tại, cũng không có khả năng tồn tại, tại sao tôi lại phải cân nhắc có làm hay không?”


Hướng Thu Vân cảm thấy bà ta có chút né tránh đề tài này, xem ra Diêu Thục Phân làm vậy tuyệt đối không chỉ vì không thích cô.


Chắc bên trong vẫn còn nhiều khúc quanh co.





***


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.