Chương trước
Chương sau
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!






Bà Giang nghe thấy Hạ Vũ Hào nói vậy, liền vội vàng chạy tới.


Trước sự chứng kiến của nhiều người như vậy, Bùi tổng và ba người họ cũng không thể chạy trốn, chỉ có thể đợi nà Giang, ông Giang và Giang Minh Thắng chạy tới.


Giang Minh Thắng thực sự không thích hành vi này, giống một tên ăn mày quỳ trên mặt đất ôm người chân người ta cầu xin, khiến anh ta cảm thấy mất đi tôn nghiêm.


Nhưng tình hình Giang gia đã như vậy, nếu không nghĩ cách tự cứu, có lẽ tập đoàn Giang thị sẽ lâm vào con đường phá sản. Anh không thể ngồi yên và thờ ơ nhìn.


“Có chút lạnh, để anh kêu người đổi cái khác cho em.” Hạ Vũ Hào phất lờ tình huống bên kia, rút túi chườm của Hướng Thu Vân ra, sai người đổi cho cô túi chườm khác.


Trước nay Hướng Thu Vân luôn cảm thấy bản thân mình bị ảnh hưởng bởi những hành động và suy đoán của Hạ Vũ Hào. Nhưng nhìn thấy tình cảnh của Bùi tổng, nỗi sợ của cô đã không còn nữa.


Không phải là cô quá yếu, mà là anh quá mạnh mẽ.


“Chờ một chút, chuyện này phải kết thúc sớm.” Hạ Vũ Hào sợ cô ở đây thấy phiền.


Hướng Thu Vân nói: “Em hy vọng chuyện này không cần kết thúc sớm.”


Bằng cách này, Diêu Thục Phân đã sắp xếp ‘Kịch bản’ cho cô, sau này có thể dàn dựng, dù sao đối đầu với Diêu Thục Phân kia, cô có chút lo sợ.


Cô luôn có một cảm giác, có lẽ đến lúc đó tình huống sẽ mất kiểm soát!


“Cái gì?” Giọng cô rất nhỏ, Hạ Vũ Hào không nghe rõ.


Hướng Thu Vân lắc đầu: “Không có gì đâu.”


Hạ Vũ Hào nhìn vào túi xách của cô có đựng bộ đàm bên trong, năm ngón tay khẽ gập lại, rất nhanh sau đó lại mở ra.


Chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút, anh sẽ nhanh điều tra ra người đó là ai!


Lần này sự việc được giải quyết, anh tuyệt đối sẽ không để cô bị oan uổng nữa!


Ánh mắt của anh là thật, Hướng Thu Vân ngẩng đầu lên, hỏi: “Có chuyện gì sao?”


Có vẻ như có tâm sự.


“Đột nhiên nhớ em thôi.” Hạ Vũ Hào nhếch khóe môi, đột nhiên đưa tay ra ôm lấy mặt của cô, hôn lên môi cô một cái.


Cơ thể Hướng Thu Vân cứng đờ lại, chẳng phải cô đang ở trước mặt anh sao? Sau khi lấy lại tinh thần, anh đã buông tay ra, không ít người nhìn thấy, liền bàn tán về điều gì.


“Đây là tang lễ của ông nội, anh chú ý chút đi.” Mặt có chút đỏ lên, lo lắng người khác thấy được chuyện này, sẽ nói Hạ Vũ Hào bất hiếu.


Hạ Vũ Hào hững hờ liếc nhìn đám người, vuốt nhẹ lên mũi cô một cái: “Sợ cái gì?”


Khi chuyện lần này xử lý rõ ràng, cô sẽ không còn bị ai uy hiếp, cũng không cần sợ bất cứ ai nữa.


Hướng Thu Vân cũng không phải sợ, cô lo lắng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh, nhưng dường như anh không thèm để ý đến điều đó.


Về phía Bùi, Tống, Chung vẫn đang cùng Giang gia trà trộn, không ít người khác ra vào, tình hình càng thêm hỗn loạn.


“Hướng Thu Vân!” Nhậm Gia Hân chạy tới, cố gắng ôm lấy Hướng Thu Vân, nhưng Hạ Vũ Hào đột nhiên đứng lại trước mặt cô, cô chỉ có thể dừng lại vội vàng.





***


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.