Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Điện thoại hẹn giờ chợt vang lên.


“Thời gian đã hết, tạm biệt.” Hạ Vũ Hào đứng dậy, xuống xe.


Diêu Thục Phân cũng xuống theo, gọi anh lại, “Vũ Hào, tôi muốn chúng ta nói chuyện rõ ràng, đối với cậu và tôi đều có lợi. Bằng không, tôi sợ cậu sẽ hối hận.”


“Trong từ điển của tôi không có hai chữ này.” Bước chân của Hạ Vũ Hào không hề dừng lại, nhanh chóng rời đi.


Thôi Quân nhìn anh đã đi khỏi, quay đầu hỏi Diêu Thục Phân, “Cục cưng, bây giờ. . .”


Diêu Thục Phân giơ tay ra hiệu anh ta không cần phải nói, “Đứa bé Vũ Hào này chỗ nào cũng tốt, nhưng không biết thức thời như ông nó. Dù sao tôi cũng đã sớm đoán được kết quả sẽ như vậy, cứ tiếp tục dựa theo kế hoạch lúc trước mà làm đi.”


“Được.”


Diêu Thục Phân nằm trong ngực anh ta, hai tay vòng eo lấy eo của anh ta, “Chỉ là phải đi một vòng lớn như vậy để giữ nguyên kế hoạch ban đầu, rất phiền phức, em ghét nhất là làm mấy chuyện phiền phức.”


“Vũ Hào quá thông minh, còn có Triệu Phương Loan và Hạ lão gia tử luôn nhìn chằm chằm, cứ làm kế hoạch sẽ an toàn hơn.” Thôi Quân kéo tay bà ta, hôn nhẹ lên tay bà ta một cái, “Nếu thấy phiền phức thì giao cho anh, em không cần động tay vào.”


Hướng Thu Vân nhàn rỗi không có việc gì, lên mạng đọc tin tức.


____________________


Những tin tức tiêu cực về nhà họ Hướng đã rơi từ top mười xuống vị trí cuối cùng, nhưng khi mở ra xem, vẫn có rất nhiều người mắng nhà họ Hướng, hẳn là vì được phía nhà họ Giang giúp giảm bớt độ nóng.


Rốt cuộc bọn họ muốn bán cổ phần trong tay với giá tốt, thì không thể để thanh danh của tập đoàn Hướng thị quá khó nghe.


Nhưng cư dân mạng không biết những điều này, họ đều đang mắng nhà họ Hướng lợi dụng quyền lực để giảm bớt scandal của mình, còn có người gửi bình luận ‘Hiện tại mắng Hướng Thu Vân còn có tác dụng gì sao’, nhận được rất nhiều phản hồi.


Còn thông tin Lý Yến vào tù vì tung tin đồn thất thiệt, vu khống, ăn cắp vặt thì chỉ có mấy chục bình luận bên dưới, đã bị người khác cố tình ép xuống.


Lạch cạch.


Tiếng cửa xe vang lên, Hạ Vũ Hào ngồi xuống. Vẻ mặt anh không thay đổi gì nhiều, nhưng Hướng Thu Vân lại có cảm giác, hiện tại anh đang rất khó chịu.


“Sao thế?” Hướng Thu Vân cất điện thoại, quay đầu hỏi.


Hạ Vũ Hào nổ máy, “Không có gì.”


Nói với cô mấy chuyện này, sẽ chỉ làm cô thấy tức buồn bực theo anh mà thôi.


“Anh vừa cầu hôn với em, đã không vui như vậy, em có thể hiểu thành, anh hối hận khi cầu hôn với em rồi không?” Hướng Thu Vân cố ý hỏi.


“Không đâu, em đừng nghĩ lung tung.”


“Thời gian, lý do đều trùng khớp, anh còn nói không có việc gì, em hoàn toàn có thể hiểu như vậy.”
Thấy cô nhất quyết muốn hỏi rõ, Hạ Vũ Hào nói đại: “Hơi khó chịu với người quen kia thôi.”


Dù anh và Hạ lão gia tử có khó chịu với nhau, cũng chưa từng như bây giờ.


Hướng Thu Vân hơi nghĩ ngợi, chần chờ nói: “Chuyện người đó nói với anh, có liên quan tới em à?”


“Không có, em đừng nghĩ lung tung.” Ngón tay Hạ Vũ Hào gõ lên vô lăng vài lần.


Lúc bực bội hoặc nói dối, anh đều thích gõ ngón tay, điều ngày gần đây Hướng Thu Vân mới phát hiện. Cô nghiêm túc nói: “Rất nhiều chuyện của anh, em đều giúp không được gì, nhưng cũng sẽ không làm cản trở anh.”


Hạ Vũ Hào không trả lời ngay.


Hồi lâu sau, anh nói: “Khoảng thời gian này em đừng ra ngoài, nếu như có chuyện gì cần giải quyết, nói cho anh, anh sẽ đi chung với em. Ngoài ra, anh sẽ sắp xếp vài vệ sĩ cho em.”


“. . . Hiện tại dù nói thế nào cũng là xã hội tuân theo luật pháp, như vậy có phải là hơi làm lớn quá không?” Có lẽ là vì hai năm ngồi tù, Hướng Thu Vân rất ghét ở trong không gian khép kín, bên ngoài còn có người canh giữ.


Hạ Vũ Hào quay đầu, đôi mắt phản chiếu hình ảnh của cô, nói từng chữ: “Nếu là chuyện liên quan đến em, đều không phân lớn nhỏ.”


Chuẩn bị đầy đủ, là tốt hơn cả.


Đôi mắt anh xoáy sâu, như muốn hút lấy linh hồn của cô.


Chờ anh quay đầu nhìn về phía trước, Hướng Thu Vân mới lấy lại tinh thần, “Vâng.”


Dù nói thế nào, anh cũng vì tốt cho cô, có lẽ đợi thêm một thời gian sẽ không cần phải như vậy nữa.


Sau khi Hạ Vũ Hào đưa Hướng Thu Vân về Trúc Hiền Trang, liền tới công ty đi. Xế chiều hôm đó, bốn vệ sĩ chuyên nghiệp nhận được sự chỉ đạo của Hạ Vũ Hào đến bảo vệ Hướng Thu Vân.


Nhưng trải qua năm ngày, đều sóng yên biển lặng, ngay cả những bê bối của nhà họ Hướng cũng tạm thời được nén xuống.


Hướng Thu Vân nhiều lần chạy tới Trúc Hiền Trang, đến tìm Hạ Vũ Hào bàn chuyện công ty, ngược lại thái độ Lâm Quỳnh Chi lại khác thường, chưa từng tới đây.


Hết thảy đều như thường, theo lý thuyết Hướng Thu Vân hẳn là có thể buông lỏng thở phào nhẹ nhõm mới đúng, nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác, cảm thấy những điều này chỉ là sự bình yên trước cơn bão.


Tại đây có hình ảnh




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.