Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Hai người ngồi chờ ở ghế ngoài, Lâm Quỳnh Chi nói: “Thu Vân, em cảm thấy bác sĩ Lục là người như thế nào?”


“Có phải chị dâu muốn hỏi em, nếu như không có Hạ Vũ Hào, liệu em có thích bác sĩ Lục không?” Hướng Thu Vân hỏi.


Lâm Quỳnh Chi chần chờ một lát, gật đầu.


“Chỉ là không có nếu như, sự thật là Hạ Vũ Hào đã xuất hiện, em đã thích anh ấy. Trước mắt, em chưa muốn nghĩ đến việc thích người khác.” Hướng Thu Vân thẳng thắn nói.


Lâm Quỳnh Chi thở dài một hơi, không nói gì.


“Hôm nay chị dâu đầu tiên là nói Hạ Vũ Hào không tốt với em, sau đó lại khen ngợi bác sĩ Lục, là muốn tác hợp em với bác sĩ Lục sao?” Hướng Thu Vân vẫn muốn trốn tránh vấn đề này, nhưng có một số việc, không phải muốn trốn là trốn được.


Lâm Quỳnh Chi nhìn thẳng vào cô một lúc, chuyển mắt sang chỗ khác, “. . . Đúng là chị có ý này.”


Hướng Thu Vân mím chặt môi, cúi đầu, đầu ngón tay vò góc áo.


Cô cảm thấy bác sĩ Lục rất ưu tú, nhưng cô không có ý gì với anh.


“Thu Vân, mấy người nói chuyện qua mạng với mẹ, nói là Hạ tổng bảo bọn họ làm vậy… Bọn họ không phải hung thủ giết người, nhưng là nguyên nhân lớn gây nên vụ tự sát của mẹ, bây giờ em định làm gì?” Lâm Quỳnh Chi nói.


Hướng Thu Vân nhíu chặt mày, đáy lòng hỗn loạn.


Làm gì bây giờ?


Cô cũng muốn biết bây giờ phải làm gì!


“Anh trai em biết có người khuyên mẹ không đi điều trị, nhưng lúc người đó thừa nhận chuyện này có liên quan đến Hạ tổng, anh trai em không có ở đấy.”


“Chị vẫn chưa dám nói chuyện này với anh ấy, nếu anh ấy biết chuyện này có liên quan đến Hạ tổng, nhất định sẽ ầm ĩ với Hạ tổng. Thu Vân, chị sợ em ở giữa anh trai em và Hạ tổng thì sẽ bị khó xử” Lâm Quỳnh Chi thấm thía nói.


Hướng Thu Vân mím môi, nắm chặt tay lại: “Làm gì cũng cần có lí do, theo chị, Hạ Vũ Hào làm những chuyện này là vì điều gì?”


Nơi đây là bệnh viện, mọi nơi đều yên tĩnh.


Sự yên tĩnh đến tột cùng với những bức tường trắng vô tận khiến trái tim cô như bị một tảng đá đè nặng, gần như không thể thở nổi.


“Chị không biết lí do của anh ta là gì, nhưng đó là do mấy người trên mạng kia nói vậy. Em nói xem, mấy người trên mạng đó có cần thiết phải vu oan cho Hạ tổng không?” Lâm Quỳnh Chi đứng dậy, cúi đầu nhìn cô.


Lòng bàn tay Hướng Thu Vân đẫm mồ hôi, cô lau lên quần áo không nhìn vào mắt Lâm Quỳnh Chi, “Người không muốn em và Hạ Vũ Hào ở bên nhau có rất nhiều, nói không chừng chính là Hạ lão gia tử, cũng có thể là Giang Hân Yên. . . Bất cứ người nào trong số họ, đều có thể làm ra chuyện này, sau đó đẩy trách nhiệm lên người Hạ Vũ Hào.”


“Thu Vân. . .” Vẻ mặt Lâm Quỳnh Chi vừa bất lực, vừa đau đớn.


Cổ họng Hướng Thu Vân căng lên, “Chị dâu, đừng nói nữa. Nếu không có chứng cứ xác thực nào khác, em sẽ không tin chuyện này do Hạ Vũ Hào làm.”


Lâm Quỳnh Chi khẽ thở dài, lại ngồi xuống.


“Chị dâu, trước hết chị đừng nói chuyện này cho anh của em biết, có được không?” Trước khi người đối diện kịp trả lời, Hướng Thu Vân đã nói: “Nếu như có chứng cứ xác thực chứng minh chuyện này là do Hạ Vũ Hào làm, em tuyệt đối không bao che cho anh ta!”


Lâm Quỳnh Chi nhìn cô, ánh mắt phức tạp, cuối cùng cũng chỉ thở dài một hơi.


Hướng Thu Vân cụp mắt lại, bàn tay bên hông vô thức nắm chặt góc áo.


Cô nói chắc chắn với chị dâu, nhưng dù vậy cô cũng không xác định được chuyện này có phải do Hạ Vũ Hào làm hay không. . . Nếu những điều trên mạng kia là do anh sắp đặt. . . Cô không thể nghĩ được tiếp nữa.


“Trước kia Hạ tổng có lỗi với em như vậy, vì sao em vẫn muốn ở bên anh ta?” Lâm Quỳnh Chi hỏi.


Hướng Thu Vân ngẩng đầu, nói khẽ: “Đó là vì chị không nhìn thấy, anh ấy đã vì em từ bỏ bao nhiêu, cũng chịu đựng bao nhiêu.”


Hơn nữa với tình huống hiện giờ, cô muốn buông bỏ, nói ra thật dễ nghe?


Lợi ích gia tộc, quy tắc ngầm, còn có những con người vì tư lợi cùng gộp lại, không phải cô cứ muốn làm cái gì là có thể làm cái đó.


Lâm Quỳnh Chi do dự một lát, nói: “Cuộc đời này của mẹ đã quá đau khổ rồi, chị không muốn đến lúc chết mẹ cũng không được yên nghỉ. chị có thể giúp em giấu anh trai em một thời gian, nhưng nhiều nhất hai tuần, chị sẽ nói chuyện này nói cho anh ấy biết.”


“. . .Được.” Hướng Thu Vân đáp ứng.


Hai người không nói tiếp nữa, yên lặng có chút đáng sợ, thỉnh thoảng có tiếng bước chân truyền đến, đều nghe thấy cực kỳ rõ ràng.


“Thu Vân…” Lâm Quỳnh Chi phá vỡ sự im lặng, “Dù là nhà họ Hạ hay nhà họ Triệu cũng đều quá phức tạp. Mà trước đây Hạ tổng cũng không tốt với em, lỡ như ngày nào đó bởi vì điều gì mà hiểu lầm em, em không sợ anh ta sẽ còn đối xử tệ với em hơn sao?”


Hướng Thu Vân mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.


Dù vấn đề giống như trước, cô cũng sẽ lo lắng.


Tại đây có hình ảnh




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.