Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc nhiều và nhanh hơn thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team truyện n hảy hố và vào nhóm đọc nhé:



Hướng Thu Vân để hắn ngồi xuống, sau khi xử lý cẩn thận vết thương, cô mới chậm rãi nói với Hạ lão gia tử: ” Tính khí của phụ nữ mang thai tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, vừa rồi là tôi quá lỗ mãng, mong Hạ lão tiên sinh thứ lỗi.”


“Đánh một cái rồi cho một quả táo?” Hạ lão gia tử tức giận nói: “Lúc ta chơi mấy cái này, mẹ cô còn chưa ra đời đâu!”


Hướng Thu Vân đặt hộp thuốc xuống, tim đập nhanh, nhưng vẻ mặt bình tĩnh, “ông chưa từng mang thai, hẳn là không biết cảm xúc của phụ nữ mang thai rất nhạy cảm. ông đánh người đàn ông của tôi thành như thế này, tôi đau lòng hắn, có lẽ cũng không có gì đáng trách.”


Đau lòng? Hạ Vũ Hào hơi nhướng mày, khóe môi càng cong lên.


“Cô không cần đắc ý trước mặt tôi!” Hạ lão gia tử đứng lên, âm trầm nhìn cô chằm chằm: “Cô cho rằng trong bụng có đứa nhỏ này, liền có thể vào cửa Hạ gia của ta?”


Hướng Thu Vân gật đầu, chịu đựng đau đớn trên lưng nói: “Thực không dám dấu diếm, tôi thực sự nghĩ như vậy.”


“Cô…” Hạ lão gia tử bị thái độ của cô làm cho tức giận nổi trận lôi đình.


Hướng Thu Vân trực tiếp ngắt lời ông ta: “Không phải là ông muốn nói nếu ông không cho phép tôi tiến vào Hạ gia, Hạ Vũ Hào liền không có cách gì cưới tôi?”


“Trước kia ông có thể sử dụng cổ phần của tập đoàn Hạ thị cùng với chức tổng giám đốc để uy hiếp Hạ Vũ Hào, bây giờ thì thế nào? ông cảm thấy ông có thể dùng cái gì uy hiếp Hạ Vũ Hào?”


Vẻ mặt Hạ lão gia tử thay đổi, từng chữ gằn ra từ trong cổ họng: “Dùng mạng của cô, đủ chưa?”


“Đương nhiên là đủ, tôi tin tưởng Hạ Vũ Hào đủ yêu tôi.” Hướng Thu Vân thấp giọng nói: “Nhưng Hạ lão tiên sinh, ông sống không được bao lâu, tôi khuyên ông không nên quá phận.”


Đây là lần thứ hai Hướng Thu Vân nhắc tới việc Hạ lão gia tử không còn sống được bao lâu, sắc mặt ông ta liền đanh lại, gân xanh trên trán nổi lên, sắc mặt khó coi đến cực điểm.


“Hiện tại ông dạy dỗ tôi và Hạ Vũ Hào thì được cái gì? Đợi ông chết rồi, Hạ Vũ Hào có năng lực giành lại tất cả mọi thứ trên tay của Hạ Lục Thiếu, ông hẳn là rõ điều này hơn tôi mới đúng!” Hướng Thu Vân nói.


Hạ lão gia tử muốn phản bác, nhưng lúc này phát hiện không cách nào phản bác.


Hướng Thu Vân nói thực sự không sai, trước đây ông ta có thể dùng chức tổng giám đốc cùng 5% cổ phần uy hiếp Vũ Hào, nhưng hiện tại ông ta căn bản không có bất cứ thứ gì để up hiếp Vũ Hào!


Tại đây có hình ảnh







Hướng Thu Vân cũng mới nghĩ ra điểm này, Hạ Vũ Hào chịu nhiều đau đớn da thịt như vậy là vì làm tê liệt Hạ lão gia tử.


Nhưng giờ đây, kế hoạch của anh dường như bị cô phá hỏng…


Cô nắm nắm góc áo, mùi máu tươi trong miệng khiến cô cảm thấy hơi choáng váng.


“Không có chuyện gì.” Hạ Vũ Hào cúi đầu nhìn cô, vuốt nhẹ mũi cô một cái.


Hướng Thu Vân buồn buồn “ừ” một tiếng, sau đó nhìn về phía Hạ lão gia tử đã ngã ngồi trên ghế sô pha, nói: “Hạ lão tiên sinh, ông không cần phải nghĩ khuyên Hạ Vũ Hào như thế nào, coi như anh không tranh giành những tài sản kia của Hạ Lục Thiếu, tôi cũng không đồng ý cho anh ấy làm như vậy.”


Cô nở nụ cười: “ông hẳn cũng biết là anh ấy rất nghe lời tôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.