Chương trước
Chương sau

Chương 415
Trước kia Bùi Tân từng nhìn thấy những vết sẹo của cô ở dưới ánh đèn, khi đó anh ta còn cảm thấy chúng tăng thêm khí chất trên người cô, rất có hứng thú với những vết sẹo đó. Nhưng lúc này khi được chứng kiến tận mắt những vết sẹo này anh ta lập tức rời mắt đi không dám nhìn thẳng.
Những vết sẹo này hệt như những con rắn ngoằn ngoèo quấn quýt vào nhau cùng một chỗ, vừa nhìn đã khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn, da đầu run lên, lúc trước đúng là đầu anh ta bị úng nước mới muốn ngủ với cô.
“Mau chóng buông váy của cô xuống đi, buồn nôn chết đi được!” Bùi Tân mất kiên nhẫn nói: “Trên người cô có sẹo thì liên quan gì đến chuyện ông cụ Hạ mang cô tới ngục giam? Nói đơn giản chút, đừng hòng gạt tôi!”
Hướng Thu Vân bỏ qua ánh mắt ghét bỏ và kinh hãi của đám người này, vẻ mặt cô ung dung buông váy xuống, nói: “Các người chỉ mới nhìn thôi đã cảm nhận được nỗi sợ hãi và sự đau đớn rồi chứ nói gì đến lúc ấy tôi phải trải qua những thứ này, đau đớn biết bao nhiêu”
Mọi người từ chối cho ý kiến.
Hướng Thu Vân khẽ thở dài: “Những vết sẹo này là do lúc trước bị giam trong tù mà có đấy. Từ khi ra tù đến giờ mỗi đêm tôi đều gặp ác mộng, mơ thấy khi mới vào tù bị đám người kia hành hạ”
“Chất lượng giấc ngủ và trạng thái tinh thần sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển của thai nhi. Bác sĩ tâm lý sau khi khám cho tôi bảo là cho tôi tận mắt nhìn thấy những người đã từng hành hạ tôi bị người ta đánh một trận, như vậy có lẽ tình trạng của tôi sẽ khá hơn một chút”
Thật thật giả giả lẫn lộn vào nhau rất khó để người ta tìm ra được chân tướng của sự việc.
Bùi Tân nhìn Hướng Thu Vân, ánh mắt vẫn còn chút hoài nghi.
Hướng Thu Vân bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng bàn tay đổ nhiều mồ hôi lạnh hơn nhưng trên mặt lại không thể không duy trì vẻ bình tĩnh.
Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông vác cô vào: “Anh này, lúc anh lên xe có thấy trên xe còn có ba người đàn ông cường tráng ngồi đó không?”
Bùi Tân nhìn theo ánh mắt của cô về phía người đàn ông, đôi mắt hồ ly mang theo vài phần dò xét.
“Đúng là có chuyện này.” Người đàn ông cẩn thận từng li từng tí nói: “Hơn nữa mấy người kia thoạt nhìn đều là người luyện võ.”
Hướng Thu Vân nhẹ nhàng gật đầu, trộm đưa lòng bàn tay đầy mồ hôi lau lau lên người: “Thật ra không chỉ có ba người, còn có một người không được khỏe cho lắm nên tạm thời rời đi”
“Ông cụ Hạ sắp xếp bọn họ đi theo tôi ngoại trừ bảo vệ tôi ở bên ngoài thì chủ yếu là để bọn họ vào trong ngục giam giúp tôi giáo huấn đám người ngày trước hành hạ tôi một trận”
Người đàn ông đó cau mày nhìn Hướng Thu Vân: “Nếu..” Nếu những người kia đi theo bảo vệ cô, vậy tại sao bọn họ lại tát vào mặt cô một cái?
Nhưng hắn chỉ nói là ra một chữ, liền bị sắc mặt Bùi Tân âm trầm đất đã cắt đứt: “Nơi đây lúc nào đến phiên ngươi nói chuyện rồi hả?”
“Thật sự xin lỗi, anh Bùi Tân” Người đàn ông đành nuốt hết tất cả sự nghi ngờ vào trong bụng, dù sao cũng không phải việc gì liên quan đến anh ta, tốt nhất là anh ta cứ im lặng đứng xem là được, đỡ bị ăn mắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.