Chương trước
Chương sau

Chương 396
“Hướng Quân không phải người có thể trong mọi chuyện trong lòng, bây giờ cô Hướng nói cho anh ta biết, nếu lỡ anh ta để lộ tin tức chỗ cô ở với tổng giám đốc Hạ thì sẽ không đi được nữa.” Vẫn là người đàn ông đầu trọc đáp lời. Bàn tay Hướng Thu Vân nằm chặt góc áo, chẳng biết từ khi nào lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi: “Tôi sẽ không nói với anh trai hay chị dâu của tôi đâu, tôi chỉ muốn để bọn họ yên tâm thôi “Ông già nói chờ khi nào tới chỗ đó thì mới nói cho cô Hướng, cô Hướng đừng để chúng tôi khó xử. Người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ mở miệng nói.
Hướng Thu Vân “ừ” một tiếng, tâm trạng hoàn toàn chìm xuống đáy biển.
Nếu ông cụ Hạ thật sự phải đem cô đến chỗ khác cũng đâu cần phải bảo người ta giấu cô là đi đâu chứ?
Chỉ sợ cô đã nghĩ mọi chuyện quả đơn giản.
Hưởng Thu Vân nuốt một ngụm nước bọt, lặng lẽ rút điện thoại di động ra nhưng còn chưa kịp mở khóa màn hình điện thoại thì một bàn tay đã vươn tới cướp mất điện thoại di động của cô.
Cô càng cảm thấy căng thẳng, quay đầu nhìn người đàn ông cường tráng ngồi bên cạnh: “Xin hỏi anh có ý gì đây?”
“Không có ý gì. Người đàn ông quay người hạ kính xe xuống, ngay trước mắt cô vung tay ném điện thoại di động ra ngoài cửa sổ, sau đó đóng cửa sổ xe lại.
Hướng Thu Vân quay đầu, nhìn xuyên qua cửa sổ phía sau trông thấy điện thoại rơi vào chính giữa đường lớn, sau đó một chiếc xe phóng như bay tới nghiền nát chiếc điện thoại di động.
Mà một màn này giống như một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân cô, khiến cho cả người cô lạnh buốt.
Vừa nãy cô lấy điện thoại di động ra chỉ là muốn thăm dò thái độ của những người trong xe, nếu bọn họ hỏi cô cầm điện thoại làm gì cô hoàn toàn có thể nói mình cảm thấy chán quá nên muốn vào weibo để chơi game đánh bài.
Nhưng cô không nghĩ tới bọn họ chẳng hỏi câu nào đã trực tiếp ném điện thoại di động của cô đi.
“Là ông cụ Hạ bảo các người làm như vậy hay sao?” Hướng Thu Vân khẽ nắm chặt góc áo, lạnh nhạt hỏi.
Không ai đáp lại, tất cả bọn họ đều coi không nghe thấy câu hỏi của cô. Hướng Thu Vân dùng hết sức năm chặt góc áo, nhíu mày: “Vì sao chứ?”
Ông cụ Hạ yêu cầu cô rời khỏi Hạ Vũ Hào, cô đã đồng ý ngay lập tức, tại sao ông ta lại phải làm như vậy? Vẫn không có ai đáp lại.
Không khí trong xe dường như bị đè nén lại, cô cũng bắt đầu hít thở hết sức khó khăn.
Hướng Thu Văn nuốt xuống từng ngụm nước bọt, chậm rãi hỏi: “Điện thoại đã bị các người ném mất rồi, bây giờ có thể nói cho tôi biết các người muốn mang tôi đi đâu chưa?”
“Chờ đến nơi cô Hướng tự nhiên sẽ biết.” Tên đầu trọc ngồi trên ghế lái nói. Hô hấp của Hướng Thu Vân trở nên khó khăn, khó nhọc nói: “Cái kia…
“Tốt nhất cô Hướng nên hỏi ít đi vài câu, anh em chúng tôi dù sao cũng chỉ là người nhận tiền làm việc, ngoại trừ biết người ta muốn đem cô đưa đến chỗ nào thì mấy chuyện khác đều không biết” Tên đầu trọc cắt ngang lời của cô.
Lời đã ra đến cửa miệng Hướng Thu Vân chỉ đành nuốt xuống, trong xe vô cùng yên tĩnh. Xe chạy vững vàng, cảnh vật bên ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua, cảnh tượng chẳng hề thay đổi trong khi tâm trạng của người xem lại bực bội, bất an.
Lúc trưa Hướng Thu Vân không ăn được bao nhiêu mà giờ này tâm tình lại bực bội vô cùng, chứng say xe lại nghiêm trọng hơn so với ngày trước. Đầu óc choáng váng căng cứng, dạ dày không ngừng cuộn lên, có thứ gì đó cứ trào lên cổ họng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.