Chương trước
Chương sau

Chương 385
Đôi mắt Hạ Vũ Hào nhìn xuống tay của Hướng Thu Vân, anh đưa tay ôm ngang hông cô, hơi dùng sức đã kéo được cô vào trong lòng: “Nếu xin lỗi là xong thì còn cần cảnh sát làm gì nữa?”
Hướng Thu Vân bất ngờ bị anh kéo vào trong lòng, bên tai là tiếng tim đập trầm ổn của anh, cô vô thức mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn anh.
“Làm sao vậy?” Hạ Vũ Hào cúi đầu nhìn xuống gương mặt kinh ngạc của cô, đôi mắt hơi lóe lên, rất tự nhiên củi đầu xuống hôn nhẹ lên môi cô.
Trong con người Hướng Thu Vân phản chiếu bóng hình của anh, cô nhíu mày buông tay anh, muốn đẩy anh ra.
Nhưng lực đạo của Hạ Vũ Hào rất lớn, cánh tay rắn chắc giam cầm vòng eo của cô không bị lay động tí nào, đột nhiên anh thốt lên một câu: “Được rồi, đừng nóng giận, nếu em thật sự ưa thích bộ váy ngắn đi dự tiệc đó thì sau khi trở về mặc cho một mình anh xem là được.”
Hướng Thu Vân: “…”
Cô quay đầu lại nhìn sắc mặt Giang Hân Yên khó có thể che giấu sự khó chịu, mấp máy môi, cô vòng tay lên cổ Hạ Vũ Hào rồi dựa sát vào lồng ngực anh: “…Được thôi.”
Giang Hân Yên nhìn hai người ôm ôm ấp ấp, không còn cách nào để duy trì nụ cười trên mặt.
Cô ta ho nhẹ một tiếng, nói: “Em cũng có thể hiểu được lời anh Vũ Hào, cô Lâm nói chuyện kiểu đó quả thực… có chút quả đáng, nếu anh Vũ Hào thật sự cảm thấy bất mãn với cô ta, anh muốn làm gì em cũng sẽ không ngăn cản đâu.
“Không phải cô không ngăn cản là vì đang ước Hạ Vũ Hào sẽ làm gì đó sao?” Hướng Thu Vân nằm trong lồng ngực của Hạ Vũ Hào, cả người chỗ nào cũng thấy căng thẳng nhưng lại bày ra bộ dạng cười nói rất tự nhiên với Giang Hân Yên: “Có điều phải khiến cô thất vọng rồi, tôi và Hạ Vũ Hào rất rộng lượng nên không muốn so đo mấy chuyện mà cô Lâm đã làm.
Giang Hân Yên khế cần môi, trên mặt tràn ngập sự cô đơn: “Tôi cũng chỉ muốn tới xin lỗi thay cô Lâm mà thôi, tại sao qua miệng cô, tôi lại…
Cô ta nở nụ cười chua xót, không nói hết câu.
“Hướng Thu Vân, cô đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!” Giang Minh Thắng nhìn Hạ Thu Vân nép vào lồng ngực của Hạ Vũ Hào chỉ hận không thể kéo cô ra: “Hân Yên có lòng tốt thay Lâm Tuyết Nghi giải thích với cô, thái độ của cô như thể là đang có ý gì?!”
Giang Hân Yên kéo ống tay áo của anh ta, cười khổ nói: “Anh ơi, đừng nói nữa, dù sao cũng là do cô Lâm làm sai trước.
“Lỗi của cô ta tại sao lại đổ lên đầu em chứ?” Giang Minh Thắng nói một câu với cô ta rồi quay đầu nhìn Hướng Thu Vân không tỏ ra hối lỗi chút nào, cũng không biết là đang giận dữ hơn hay là ghen tị hơn.
“Hôn sự giữa nhà họ Hạ và nhà họ Giang đã được người lớn giữa hai nhà quyết định rồi. Hướng Thu Vân, cô thực sự muốn công khai làm kẻ thứ ba để bị mọi người phỉ nhổ sao?”
Hướng Thu Vân đã nghe qua không ít mấy lời khó nghe hơn thế này, cô nhìn Giang Minh Thắng cười cười rồi lại chui vào trong ngực Hạ Vũ Hào, cố ý nói: “Quan hệ thông gia giữa hai nhà thôi mà, Hạ Vũ Hào cũng không thích cô Giang, vả lại Hạ Vũ Hào ở bên tôi mới là tốt nhất, cô Giang mới là kẻ chen chân vào tình cảm giữa hai người chúng tôi mới đúng
Lời này là nói cho Giang Minh Thắng nghe nhưng Hướng Thu Vân lại nhìn về phía Giang Hân Yên, thấy khuôn mặt bình thường vẫn luôn treo nụ cười duyên dáng, hoàn mỹ giờ đã mất bình tĩnh, khóe miệng cô lại càng cong hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.