Chương trước
Chương sau

Chương 380
Lẽ ra nên khỏi lâu rồi nhưng mà có mấy lần Hướng Thu Vân cố ý lấy cùi chỏ huých vào miệng vết thương của anh khiến miệng vết thương bị rách tung ra mấy lần, bây giờ cũng chỉ mới lành lặn chút xíu mà thôi, để khỏi hẳn còn phải mất thêm một khoảng thời gian nữa.
Hướng Thu Vân mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, coi như không thấy được ánh mắt liếc sang đây của anh.
“Lúc ấy cũng là bởi vì muốn cứu Thu Vân nên tâm tình của Hướng Quân vô cùng kích động, vì vậy anh ấy mới gây ra mấy chuyện hoang đường như thế. Trong khoảng thời gian này anh ấy cảm thấy rất áy náy, hối hận vì ngày đó đã quá kích động, luôn muốn tìm một cơ hội xin lỗi ngài Hạ.”
Lâm Quỳnh Chi trừng mắt nhìn Hướng Quân, nói: “Vừa hay bây giờ tổng giám đốc Hạ cũng ở đây, không phải anh vẫn luôn muốn xin lỗi sao? Nói xin lỗi đi.”
“Tôi rất là hối hận!” Hướng Quân nghiến răng nghiến lợi nói: “Hối hận vì ngày đó vẫn chưa khiến cậu…
Lâm Quỳnh Chi dùng sức nhéo anh ta nhưng anh ta vẫn cố cắn răng nói ra chữ “chết”.
“Hướng Quân, Hướng Quân… Lâm Quỳnh Chi thấy ánh mắt lạnh lùng của Hạ Vũ Hào thì ngượng ngùng cười cười, còn định giúp Hướng Quân giải thích hai câu nhưng thật sự không nghĩ ra được câu gì.
Hạ Vũ Hào nhìn Hướng Quân, lạnh nhạt nói: “Anh nên cảm thấy may mắn vì anh là anh trai của Hướng Thu Vân.
“Tôi luôn cảm thấy may mắn vì có được một đứa em gái tốt như vậy!” Hướng Quân trừng mắt nói với anh: “Đáng tiếc tôi lại thua một tên khốn khiếp như cậu!”
Đúng lúc này có mấy người đến tìm Hạ Vũ Hào, họ nghe thấy lời Hướng Quân nói, người nào cũng câm như hến, không biết mình nên đi hay là nên ở lại.
Nếu đi thì tiếc vì khó khăn lắm mới nhìn thấy Hạ Vũ Hào, thật sự thì bọn họ không cam lòng. Nhưng nếu ở lại trong tình cảnh này thì đúng là không thích hợp.
“Hướng Quân, anh đã điên đủ chưa hả?!” Lần này Lâm Quỳnh Chi cũng không thèm giấu giếm gì nữa, trực tiếp xách tại Hướng Quân nói: “Nói xin lỗi tổng giám đốc Hạ mau lên!”
Đang đứng trước mặt bao nhiêu người như vậy mà lại dám khiến cho tổng giám đốc Hạ khó chịu, nếu anh ta lại ghi thù trong lòng rồi đổ lên đầu Thu Vân thì biết làm sao bây giờ.
Hướng Quân đau đến nhe răng trợn mắt cũng không giấy giụa nhưng nhất quyết không xin lỗi.
“Mọi người tìm tôi có chuyện gì?” Hạ Vũ Hào lười chẳng muốn nhìn Hướng Quân, anh không rảnh để tiếp tục quan tâm đến anh ta, anh quay sang hỏi mấy người vẫn đang xoắn xuýt ở bên cạnh.
Mấy người kia hầu hết đã đến tuổi trung niên, người lớn tuổi nhất ở đây thoạt nhìn vẫn lớn tuổi hơn Hướng Bách Tùng một chút nhưng khi đối mặt với Hạ Vũ Hào lại tỏ ra cung kính, còn bày ra dáng vẻ nịnh nọt và e sợ.
“Đã lâu rồi không gặp nên tới chào hỏi tổng giám đốc Hạ.” Một người trong số đó nói.
Hưởng Thu Vân hạ mắt xuống, sau đó đứng lên nói: “Chị dâu, anh trai, chúng ta đổi chỗ ngồi đi.”
Hạ Vũ Hào nói chuyện làm ăn, cô ở bên cạnh không tiện đề nghe, vừa hay cô cũng có chuyện muốn nói riêng với anh trai và chị dâu.
“Đi đi đi, qua bên kia, bên kia không có ai!” Hướng Quân chỉ vào một cái bàn cách chỗ này xa nhất, cũng không cần Hướng Thu Vân hay Lâm Quỳnh Chi đẩy xe đã trực tiếp chuyển hướng xe lăn đi sang phía bên kia, chỉ ước sao cách thật xa Hạ Vũ Hào.
Hướng Thu Vân lo anh ta không thể kiểm soát được hướng đi nhỡ không may lại đụng vào người khác, cô bước nhanh vài bước đến gần phía sau xe lăn, giúp anh ta đi đúng hướng để sang bên kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.